XtGem Forum catalog
Một cục cưng và bốn baba

Một cục cưng và bốn baba

Tác giả: Dạ Khinh Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329355

Bình chọn: 8.5.00/10/935 lượt.

tự mình nghiệm chứng nha!

Oh my god!

“Anh không đùa chứ, tại sao muốn giết anh? Anh cướp vợ hay dụ dỗ con gái người ta?” Không thể hiểu nổi, rõ ràng cũng chỉ là một thiếu niên tuổi tác tương đương mình, một sinh viên bình thường như vậy, sao lại bị đuổi giết? ( D: ngu lâu, thông minh đột xuất ) )

Lãnh Như Phong nghe lời cô nói, vẻ mặt cứng nhắc cuối cùng cũng lộ ra chút bất đắc dĩ, khóe miệng dường như nhếch một chút, xíu nữa bị lời cô nói làm cho chết cười, thản nhiên nói, “Không phải vậy.”

Tiểu Hoa còn muốn nói nữa, nhưng Lãnh Như Phong lại nghiêm mặt, che miệng của cô, hai người quỳ rạp trên mặt đất, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, còn tiếng ma sát của…

Chưa ăn thịt heo, cũng đã thấy heo chạy, xem trên ti vi thì tiếng này là tiếng của người đang——

Kéo khóa nòng súng!

Trên tay hắn có súng!

TMD, cô còn chưa muốn chết ! Rõ ràng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, vì cái gì lại gặp chuyện tiếp? Thật sự là xui xẻo !

Nhận thấy được Bạch Tiểu Hoa đang run rẩy, bàn tay của Lãnh Như Phong khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô.

Bởi vì có hắn trấn an nên Bạch Tiểu Hoa dần bình tĩnh lại, thế nhưng thân thể vẫn còn run rẩy. Tay nhỏ bé vô ý đụng tới bắp đùi của hắn, lại thấy trên bàn tay có một chất lỏng ấm áp, mùi hương chất lỏng đó chui vào mũi cô, là mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong đầu lóe ra hình ảnh Lãnh Như Phong phía trước không muốn sống dán lên xe thể thao.

Là khi đó bị thương sao? Lẽ ra cô nên sớm biết, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Lãnh Như Phong tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là người bình thường, cũng không phải làm bằng sắt đá, vẫn có thể bị thương.

Lãnh Như Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, ngón trỏ làm một động tác, sau đó ở bên tai cô nhỏ giọng nói, “Lát nữa em ngồi im ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi ra ngoài đánh lạc hướng hắn.”

“Đừng!” Theo bản năng bàn tay cô gắt gao túm góc áo của hắn, bất an hoảng sợ nói, “Đừng đi ra ngoài, tôi không anh ra ngoài đánh lạc hướng hắn, tôi s. . . . . .”

Nghĩ đến cô sợ mình gặp nguy hiểm, cho nên Lãnh Như Phong kiên định nói, “Đừng sợ, tôi sẽ không để cho em có việc, tin tưởng tôi!”

Bạch Tiểu Hoa thật sự rất muốn khóc.

Cô sợ hãi ở một mình, cô sợ hãi hắn đi không trở lại. ( cười té ghế ) )

“Nhưng anh bị thương, kẻ thù lại có súng, là súng đó, sơ suất một chút cũng sẽ lấy đi mạng của anh!”

Trong con ngươi tối đen của Lãnh Như Phong hiện lên một tia sáng, hòa mình vào trong đêm tối như một thể, hắn không nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo của hắn, thản nhiên nói, “Tin tôi!”

Ngón tay, một ngón, hai ngón, ba ngón. . . . . .Từ trên người hắn chậm rãi buông xuống.

Khuôn mặt hắn vẫn không chút thay đổi, thế nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng mơ hồ , Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy trên khuôn mặt của hắn có biểu tình mềm mại, thản nhiên chợt lóe qua, chỉ lướt qua trong giây lát.

Tiếng bước chân thưa thớt, càng lúc càng xa.

Chỉ chốc lát sau, một trận tiếng bước chân theo sát mà phía trước, bước qua bạch trước mặt Tiểu Hoa, đuổi sát mà đi.

Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác, bóng đêm cuối cùng hoàn toàn phủ xuống, giữa núi rừng yên tĩnh không người, một đại nam nhân cũng cảm thấy hoảng, huống chi là nữ nhân.

Bạch Tiểu Hoa ghi nhớ lời nói Lãnh Như Phong, phải ở chỗ này chờ hắn trở về, cho nên không dám động đậy một chút nào.

Bỗng dưng, bên tai chấn động, truyền đến một tiếng súng xé rách khoảng không.

“Như Phong!” Thầm kêu không tốt, cũng không quan tâm có sợ không, đứng dậy chạy về chỗ có tiếng súnng, một Tiểu Hoa luôn luôn sợ hãi đêm tối, giờ phút này cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quan tâm, chỉ có một ý niệm trong đầu—— cô muốn đến bên Lãnh Như Phong.

Đường núi nhỏ xíu uốn lượn khúc chiết, gồ ghề, Tiểu Hoa không biết mình ngã xuống bao nhiêu lần, cũng không biết cánh tay và hai má bị cây mây cỏ dại xẹt bị thương nhiều hay ít, cô chỉ biết liều mạng chạy về phía trước.

Khi cô nhìn thấy bóng đen nằm trên mặt đất, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống.

“Không. . . . . . Không không không. . . . . .” Con ngươi sáng ngời linh động, trống rỗng vô thần, giống như bị hút linh hồn.

Chậm rãi đi đến cỗ thi thể kia giữ, nhẹ nhàng đụng vào , “Anh đứng lên, đứng lên. . . . . . Anh đã nói sẽ trở về tìm tôi mà, đại nam nhân nói không thể không giữ lời, không thực hiện lời hứa, không phải đàn ông tốt, anh đứng lên, mau đứng lên, anh tên trứng thúi này, ngu ngốc, ngốc tử. . . . . . Ô ô. . . . . . Như Phong. . . . . .”

“Ưm…tôi ở đây!”

Bạch Tiểu Hoa khóc, đứt quãng nói, “Vậy tại sao anh không trả lời tôi, tôi kêu lâu như vậy, anh như thế nào. . . . . . Hả?” Kinh ngạc ngẩng đầu, mê mang nhìn bốn phía, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ cúi đầu, nhìn xác chết trước mắt mình, hoảng sợ nhảy dựng ra ba thước, “Anh anh anh. . . . . . Xác chết trỗi dậy!”

Lãnh Như Phong bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô gái cách đó, buồn cười nói, “Tôi chưa chết.”

“Ha?” Tiểu Hoa lúc này mới nhận thấy được, căn bản không phải khối thi thể này nói chuyện, tiến lên can đảm trở mình xác chết lại ——

Đó một gương m