
ản nhiên, sầu bi và….quyến luyến?
Thật sự cô không hiểu, cái người đàn ông kia đến cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Khoảng cách càng ngày càng xa, cho đến khi biến thành một điểm đen nhỏ trong đoàn người, cuối cùng biến mất không thấy.
Sở Vân Hiên từ trên xe bước xuống, đá một cước lên cửa xe của Hạ Lưu Ly, dung nhan tuyệt sắc không giấu khỏi phẫn nộ, “Hạ Lưu Ly, thằng chết tiệt!”
Hạ Lưu Ly ngồi ở vị trí lái xe, tay châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, sương khói lượn lờ.
“Trả Hoa Hoa lại cho tôi!”
Hạ Lưu Ly tà nghễ (tà mị+ ngạo nghễ) liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một độ cong trào phúng, thản nhiên nói, “Nếu cô ta chết ở trên tay của tôi, tôi còn có thể đứng ở nơi này nghe anh nói sao?”
Sở Vân Hiên nheo mắt, biểu tình kia cùng hồ ly giảo hoạt không khác gì nhau, giống như muốn kiểm tra lại thực giả trong câu nói của hắn, cuối cùng mở miệng nói, “Vậy ý anh là, Lãnh Như Phong mở của sổ xe của anh, đem Tiểu Hoa mang đi sao?” ( Ari: Anh Phong chắc là ninja =))
Hạ Lưu Ly mạnh mẽ nở nụ cười, thế nhưng nụ cười không có chút độ ấm, mà còn nghiến răng nghiến lợi, “Chúc mừng anh, đúng rồi đó.”
Hạ Lưu Ly biểu tình rất chân thực, giống như là hắn nói thật!
Sở Vân Hiên nhăn mày, thế nhưng lại vô cùng đẹp, có cảm giác như tiểu mỹ (thụ) nhân thản nhiên ưu sầu. (Ari: Em lạy chị tác giả, chị đi so sánh như vậy anh Hiên biết anh đạp chị chết =_=)
“Hạ Lưu Ly, buông tha đi, Hoa Hoa không phải là nữ nhân mà anh muốn, cô ấy và những nữ nhân bên cạnh anh. . . . . . Không giống nhau.”
Hạ Lưu Ly hung hăng vung tay ném điếu thuốc, quay đầu lạnh lùng nhìn Sở Vân hiên, “Chính là bởi vì cô ấy khác những cô gái khác, cho nên lão tử mới chịu thích cô ấy!” Con ngươi trong suốt như bảo thạch hiện lên một chút hèn mọn, tiếp tục nói, “Sở Vân Hiên, tôi cũng có điều tò mò về anh, anh đường đường là gia chủ Thiên Long hội, thế mà lại không quản đường xá xa xôi ngàn dặm hạ mình ở trong học viện nho nhỏ này, thật sự làm cho người ta suy nghĩ sâu xa nha!”
Phượng mâu của Sở Vân Hiên khẽ cụp xuống, nhưng trên môi lại nở nụ cười như hoa Mân Côi đang nở, khanh khách cười khẽ, xinh đẹp mê hoặc, “Quả nhiên là Hạ thái tử, nhanh như vậy đã tra được thân phận của bản gia chủ, lá gan cũng quá lớn rồi, hay là ngươi ngu ngốc ngay cả chết cũng không sợ?”
Hạ Lưu Ly cười lạnh, khí phách mười phần, “Lão Tử chính là Hạ Lưu Ly!” Thái tử gia của Y quốc, Hạ Lưu Ly!
Sở Vân Hiên hé mắt nhìn hắn, cuối cùng gât đầu nhẹ, thì thầm, “Thiên Long hội không muốn cùng Y có thù oán, tôi và anh, nước sông không phạm nước giếng. Chuyện của Hoa Hoa phải dựa vào bản lãnh của mình .” Đây là chiến trang giữa nam nhân cùng nam nhân, gia thế, thân phận, địa vị đều không liên quan.
Tiêu Lạc Hàn đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã nở một nụ cười âm tình bất định làm cho người ta nhìn không thấu.
Bỗng chuông điện thoại di động vang lên, nhìn tên trên điện thoại, không kiên nhẫn nhấn nút “Nghe”——
“Lạc Hàn, chuyện đó như thế nào rồi, có dành được con gái của Bạch Nguyên hay không?”
Tiêu Lạc Hàn nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Còn chưa có thành công, thế nhưng cô ta chắc chắn sẽ yêu tôi, chẳng qua là xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Tận lực thu phục càng nhanh càng tốt, nếu không Tiêu thị khó giữ được!”
“Tôi đã biết!” Cúp điện thoại, trong con ngươi ôn hòa bị sự lạnh lùng thay thế.
Ba nam nhân bên cạnh cô rất ưu tú, có thể nói cực phẩm, Nhưng Bạch Tiểu Hoa. . . . . . Tiêu Lạc Hàn tôi cũng là tình thế bắt buộc!
. . . . . .
Trời bắt đầu tối, gió đêm thổi trên mặt, làm cho người ta cảm thấy đau.
Bạch Tiểu Hoa tựa vào sau lưng của Lãnh Như Phong, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, thế nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh.
Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cục dừng lại ở một mảnh rừng cây trống trải.
“Tại sao lại dừng ở đây?” Nơi này thoạt nhìn vô cùng âm trầm, hơn nữa còn không có nhân khí, ngay cả nơi để ngồi nghỉ cũng không .
Lãnh Như Phong đem cô ôm vào trong ngực, không nói gì, mà chỉ lẳng lặng ôm cô, thật cẩn thận ngồi xuống thảm cỏ, mượn ánh trăng, quan sát bụi cây trước mặt, rồi trốn vào trong đó.
Lãnh Như Phong ôm cô vào lòng, không nói gì, chỉ ôm cô như vậy, rồi cẩn thận ngồi xuống, .
“Sao vậy?” Cảm thấy không đúng lắm, Tiểu Hoa tò mò chui đầu ra khỏi ngực hắn.
Lãnh Như Phong lại ấn đầu cô xuống, ghé vào tai cô thì thầm, “Chúng ta bị theo dõi, nếu tôi đoán không sai, chắc là kẻ địch, có sát khí!”
Ôi mẹ ơi!
Tiểu Hoa thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, ngất luôn cho rồi.
“Không phải vừa thoát khỏi nguy hiểm sao, tại sao lại gặp phải chuyện này rồi, sao tôi lại xui xẻo như vậy?” Thật ra thì cô đã đắc tội thần thánh phương nào, rõ ràng cô chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường như người đi ngoài đường, tại sao cứ gặp phải những chuyện không hay ho tới vậy.
Lãnh Như Phong than nhẹ, “Hắn tới giết tôi.”
“Giết, giết anh?” Bạch Tiểu Hoa có chút khó tin, đối với một thiếu nữ còn chưa quá hai mươi mà nói, giết người linh tinh chỉ có ở tiểu thuyết, TV, tin tức, báo chí mà thôi, nhưng bây giờ, cô vậy mà có thể