
ặt xa lạ, khoảng 30 tuổi, trên mặt có một vết chém làm cho người ta sợ hãi.
“Không phải Như Phong!” Kinh hách qua đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện ra ý cười, không khỏi ngẩng đầu chung quanh tìm kiếm bóng dáng Lãnh Như Phong
Cách đó không xa, Lãnh Như Phong đang ngồi dựa vào một thân cây, ánh trăng vừa vặn chiếu vào hắn, gương mặt tuấn mỹ đã có chút tái nhợt. Giờ phút này, hắn đứng xa xa nhìn cô, con ngươi tối đen có một tầng ấm áp.
Bạch Tiểu Hoa nhanh chân chạy vọt tới.
“Như Phong!” Cô không chỉ kinh hỉ, trên gương mặt nhỏ nhắn còn tràn ngập tươi cười, giống như được toàn bộ thế giới, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, sợ nháy mắt một cái hắn sẽ biến mất không thấy.
“Ân!” Lạnh như Phong thản nhiên nói, “Tôi không sao.”
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như một tất cả đều không liên quan đến mình, hắn thậm chí còn ngẩng đầu bắt đầu thưởng thức ánh trăng.
Bạch Tiểu Hoa cảm thấy mình mới là ngu ngốc, đương sự tĩnh lặng như vậy, ngược lại chính mình, đần chết người!
“Anh không có chuyện gì sao không lên tiếng, anh có biết sẽ làm tôi lo lắng hay không?” Hồi nãy thiếu chút nữa đã hù chết cô, khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng nam nhân này rõ ràng đặt ở trong mắt, cũng không lên tiếng, đây không phải là cố ý trêu tức sao!
Giận dỗi, ngồi xuống đưa lưng về phía hắn, không nhìn hắn, không để ý đến hắn, nam nhân đều ngu ngốc như nhau.
Lãnh Như Phong nhìn bóng dáng của cô, khóe mắt ẩn ẩn có ý cười, giống như không biết cô đang cáu kỉnh, vì thế thấp giọng nói, “Tôi không phải không có lên tiếng, là cô khóc rất thảm thiết, cho nên không nghe thấy mà thôi.”
Bạch Tiểu Hoa xoay người, căm tức nhìn hắn. Hứ, cái gì gọi là khóc rất thảm thiết? Có từ để hình dung một người như vậy sao?
Lãnh Như Phong chỉ chỉ bắp đùi của mình, lại chỉ chỉ xương sườn, thản nhiên nói, “Tôi bị thương, không hô hấp được, cho nên thanh âm quá nhỏ.” ( D: xương sườn như cái khung bảo vệ phổi, trong trường hợp anh này, khi xương sườn bị gãy cụp vào, nếu hít thở quá mạnh sẽ dẫn đến đâm vào phổi gây đau đớn hoặc tử vong )
Bạch Tiểu Hoa vừa vội vừa giận, xoay người, “Sao không nói sớm?” Đây rốt cuộc là loại người gì, rõ ràng bị thương nặng , cư nhiên còn có thể coi như không có việc gì mà nhàn nhã thưởng thức ánh trăng?
Kéo lấy hắn, Bạch Tiểu Hoa cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra khí lực của mình lớn như vậy
Kéo lấy thân thể cao 1m9 như hắn, đặt lên vai của mình, “Đi, chúng ta rời khỏi đây, tìm bệnh viện đi.”
Lãnh Như Phong tùy ý để cô gây sức ép , mặc cho chỗ bị thương đang rất đâu ( D: nói chung anh này mạng lớn, bị thương chỗ đó phải nằm thẳng đơ, đây đi tới đi lui vẫn k sao )
Lần đầu tiên chủ động mở miệng, nhẹ giọng hỏi, “Cô không biết sao? Vì cái gì mà có người muốn đuổi giết tôi? Mà tôi. . . . . . có thân phận gì?”
Bạch Tiểu Hoa sau khi nghe xong, thế nhưng lại nở nụ cười, chính là nụ cười mười phần thanh khiết, hồn nhiên, không có gì hư tình giả ý hay làm ra vẻ, cô chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, “Tôi có tò mò, nhưng không nhất định phải biết. Mỗi người đều có con đường mà mình lựa chon, có cuộc sống và bí mật của mình. So với biết lý do có người muốn giết anh, tôi càng muốn biết xem anh có bình anh vô sự hay không, so với biết anh có thân phận gì, tôi càng muốn biết thương thế của anh có nghiêm trọng không. Cho nên, mặc kệ anh là người nào, hay là làm gì, tôi chỉ biết anh tên là Lãnh Như Phong, là người rất trọng yếu đối với tôi!”
Trên gương mặt than đen vạn năm của Lãnh Như Phong lộ ra một tia nghi hoặc , thì thào hỏi, ” Người rất trọng yếu?”
Tiểu Hoa gật gật đầu thật mạnh, “Đúng, rất trọng yếu, cho nên. . . . . . tôi mới khóc vì anh!”
Nhìn trên mặt cô còn đọng lại vài giọt nước mắt, Lãnh Như Phong tò mò, nhẹ nhàng đụng vào mặt của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo đụng nhẹ vào nước mắt trong suốt, sau đó làm ra một động tác làm Bạch Tiểu Hoa khiếp sợ.
Hắn nhíu mày nhìn đầu ngón tay của mình, sau đó đem đến bên môi, chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm một cái——
Bạch Tiểu Hoa bị sock nặng.
Động tác này, cũng quá thân mật đi! ?
“Mặn quá!” Giống như rất tò mò, tiếng nói thâm trầm, tựa hồ không quá thích hương vị này, “Còn có chút đắng, tôi không thích.”
“Không cần anh thích, nhanh lau đi, thiệt tình!” Tim đập thật mạnh, bởi vì hành động của hắn.
Lãnh Như Phong cúi đầu, bởi vì Tiểu Hoa quá mức thấp bé, hắn phải hạ thấp người, sau đó dùng cặp con người thâm trầm nhìn không thấy đáy, gắt gao nhìn chằm chằm cô, thản nhiên mở miệng nói, “Về sau, tôi sẽ không cho cô chảy ra thứ đó nữa, vì tôi không thích!”
Bởi vì thực mặn, thực đắng, còn có một chút đau khổ
Bởi vì vừa đụng đến hương vị này, tim của hắn đau, lại có chút rối rắm
Cho nên, hắn không thích, cũng không muốn thấy nữa.
“. . . . . .” Tiểu Hoa ngốc lăng một lát, cuối cùng xấu hổ cúi đầu xuống không dám đối diện, ra vẻ không kiên nhẫn nói, “Biết rồi, kỳ thật tôi cũng không thích, làm gì có ai không có việc gì mà chảy nước mắt, cũng đâu phải làm từ nước.” Bởi vì cô không phải tiểu mỹ nhân nũng nịu, cho nên ngay cả khóc, cô cũng không dám khóc, bởi vì rớt nước mắt, chẳng