
u, hơn nữa toàn thân cũng không thoải mái”. ( Ari: Có một sự gato k hề nhẹ… huhu)
Tiểu Hoa ở phía trước, lộ ra mỉm cười lạnh nhạt, nhẹ giọng nói, “Cám ơn anh, Như Phong!” Đây là lần đầu tiên mà cô được nghe lời nói ôn nhu như vậy trong suốt nhiều năm như vậy.
“Cho nên, cô về sau không cần khóc, nếu không. . . . . . Ta sẽ nhịn không được giết người” Lãnh Như Phong nói một câu hù chết người không đền mạng, trực tiếp chấn động Tiểu Hoa hai cánh tay mềm nhũn, thiếu chút nữa buông tay lái.
“Anh đừng nói lời khủng bố như vậy được không, làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa là một xe hai mạng “. Cô cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tựa như con người đôi khi quá kích động, chính mình không có biện pháp thực hiện nên hứa hẹn mà thôi, nói xong liền quên.
Lãnh Như Phong ở sau lưng cô, sắc mặt như thường, giống như nói một câu hết sức bình thường “Đây không phải là lời nói xuông khủng bố cô, tôi chỉ trần thuật chuyện có thật mà thôi.”
Sau đó, Bạch Tiểu Hoa khiếp sợ, nghe được hắn thản nhiên giới thiệu chức nghiệp quang vinh của chính mình ——
“Tôi là một sát thủ! Từ lúc tôi 10 tuổi đã bắt đầu giết người”.
. . . . . .
Ngồi ở chiếc ghế dài hành lang bệnh viện nhìn bác sĩ, y tá, còn có người bệnh đi tới đi lui trước mắt, Bạch Tiểu Hoa có loại cảm giác không biết là gì.
Tôi là một sát thủ, từ lúc tôi 10 tuổi đã bắt đầu giết người!
Lạnh Như Phong dùng thanh âm ôn nhu bình tĩnh như vậy, thản nhiên nói ra lời nói khủng bố tà ác như vậy.
Sát thủ. . . . . . hai chữ này, đối với cuộc sống của Tiểu Hoa thực sự là xa lạ, thậm chí là cả đời cô cũng không nghĩ xuất hiện từ này. Cô kiên cường như vậy, những cũng chỉ là một cô gái, một cô gái nhát gan yếu đuối, nếu không cũng sẽ không sinh hoạt tự ti, sống cuộc sống hối tiếc. Cho nên cô sợ hãi, chân tay luống cuống.
Cô không thể lý giải được thế giới này như thế nào, mỗi người đều phải có điều gì đó sợ hãi, cô không phải thần tiên, không có tâm lý cường đại như vậy, thản nhiên tiếp thu, sau đó bình tĩnh cười nói —— nga, sát thủ a, nghề nghiệp thực khốc!
Trong đầu của cô, không ngừng dần hiện ra một ý nghĩ là —— cô cùng sát thủ làm bạn tốt, đối với một sát thủ ngu ngốc nói nhiều như vậy, còn khóc chết đi sống lại, lôi kéo tay hắn, nói hắn là người rất wuan trọng!
Kết quả, người ta căn bản liền cùng cô sinh hoạt tại thế giới bất đồng này, mày – con nhóc này, làm sao có thể trở thành bạn với loại người này?
Giải phẫu đang tiến hành, cô thở dài một hơi, có chút không hiểu hành động của hắn.
Cho dù là cô, cũng hiểu được sát thủ là một loại nghề nghiệp không thể gặp ai, vĩnh viễn sinh hoạt trong bóng đêm, hai tay dính đầy máu tươi, hành tung cùng thân phận vĩnh viễn là bí mật. Nếu là bí mật, chính là vì cái gì, hắn liền bình tĩnh như vậy nói cho cô, liền đơn giản như vậy. . . . . .
“Tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, bạn của cô không có gì vấn đề lớn, chính là cần tĩnh dưỡng vài ngày” Bác sĩ cùng y tá toàn bộ đi ra, sợ cô lo lắng cho nên an ủi.
Bạch Tiểu Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, lễ phép gật đầu, “Cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật gật đầu mang theo các y tá phía sau rời khỏi.
Bạch Tiểu Hoa chậm rãi hướng phòng bệnh hắn đi đến, đứng ở cửa thật lâu không dám đi vào.
Ngược lại là Lãnh Như Phong, tuy rằng không có đem ánh mắt chuyển dời đến trên người cô, nhưng vẫn là đã nhận ra sự tồn tại của cô, thản nhiên nói, “Nếu đến đây liền vào đi.”
Bạch Tiểu Hoa do dự một lúc vẫn là đi vào.
Nhìn tuấn nhan hắn tái nhợt không khỏi có chút đau lòng, trong lúc nhất thời cũng quên sợ hãi, dời bước đến bên cạnh hắn ngồi xuống, quan tâm hỏi, “Thế nào, có hay không cảm thấy được không thoải mái? Nếu vẫn là cảm thấy đau nhất định phải nói cho tôi biết, biết không?”
Ánh mắt Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì mà tập trung như vậy.
Mỗi một lần Bạch Tiểu Hoa đều cảm thấy được hắn giống như luôn nhìn chằm chằm vào trong không trung, lẳng lặng không nói một câu cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?
Lãnh Như Phong như trước không quay đầu lại cũng không nhìn cô, lại dùng bàn tay to ấm áp của mình nhẹ nhàng bao trùm lên bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, “Cô sợ hãi tôi sao?”
Hắn giống như đoán được suy nghĩ của cô, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy khẩn trương lo lắng, không được tự nhiên nhéo thân mình, “Anh nói gì chứ? Tôi vì cái gì phải sợ anh?”
Lãnh Như Phong thu lại ánh mắt quay đầu, vẫn như trước không có nhìn cô, chỉ là cúi đầu xuống, sau đó rũ mi mắt xuống, lông mi như cánh quạt hơi hơi có chút rung động, “Phải không?”
“Đúng, đương nhiên rồi”. Cô hận chính mình vô sỉ, tự nhiên mặt không đỏ khí không suyễn hoảng hốt, cô thật đáng chết!
Lãnh Như Phong không nói gì, buông lỏng tay cô ra, thản nhiên nói, “Cô trở về đi!”
“Không được, tôi phải ở trong này chăm sóc anh”. Bị ánh mắt xa cách đau đớn của hắn nhìn, lời nói phản bác thốt ra xong lại cảm thấy sợ hãi, nghe nói sát thủ đều là độc lai độc vãng(*), không tiếp xúc với người khác.
(*) Hành động một mình
Lãnh Như Phong vẫn tránh ánh mắt của cô, rốt cục vì cô phản b