
ác lại hỏi, “Vì sao phải chăm sóc tôi?” Cô trong mắt sợ hãi cùng mê mang, hắn xem nhất thanh nhị sở, rõ ràng không muốn việc gì phải lưu lại?
Bạch Tiểu Hoa rầu rĩ cúi đầu nhỏ xuống, “Bởi vì anh bị thương, tôi không thể mặc kệ bỏ lại anh”.
Lãnh Như Phong giống như đang nghe người khác nói chuyện, mặt như biểu tình, ánh mắt trống rỗng, thanh âm thản nhiên như là xa xôi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Thật không?” Hoá ra là bởi vì thế này sao? Cho nên mới ủy khuất ở bên cạnh hắn, nói xong phải chăm sóc lời của hắn.
Không khí có chút mê ly, trầm mặc khiến người hít thở không thông.
“Cô đi đi, tôi không cần chăm sóc”. Quay đầu, lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng bên ngoài tối đen một mảng.
Theo ánh mắt của hắn, Tiểu Hoa cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ ở trên mái nhà, hắn cũng như vậy nhìn chằm chằm lên trời, lúc ấy cô nghĩ đến hắn đang nhìn mặt trời, mà hắn lại nói hắn không phải đang nhìn mặt trời. Vừa mới ở núi rừng tìm được hắn, hắn cũng là nhìn khoảng không trên trời, cô nghĩ đến hắn thưởng thức ánh trăng. Hiện tại, bởi vì là ở lầu hai, nhiều lắm cũng chỉ tính đang nhìn trời, chỉ là nhìn không thấy ánh trăng.
Như vậy hắn đến cuối cùng đang nhìn cái gì đây?
Ngoài cửa sổ cái gì cũng đều không có, đừng nói nhìn không thấy ánh trăng, mà ngay cả sao cũng không có, ngoài một mảng khoảng không ở ngoài, căn bản cái gì đều không có ——
Từ từ. . . . . .
Trời!
Nhưng, hắn đang nhìn trời.
Tuy rằng biết hắn vẫn nhìn trời, lại nghĩ đến ánh mắt của hắn là mặt trời, là ánh trăng.
Thật sự hắn cái gì cũng đều không nhìn, chỉ là nhìn khoảng không bầu trời mà thôi.
“Anh, vì sao vẫn nhìn trời?” Nhịn không được chung quy vẫn là hỏi ra.
Kỳ thật cô cũng không mong chờ hắn có thể trả lời.
Lãnh Như Phong lại thản nhiên nói, “Bởi vì trời, là tự do.” Giọng noi của hắn cũng không lớn, ngược lại thanh thanh lành lạnh, nho nhỏ tinh tế, nghe vào trong lòng Tiểu Hoa giống như bom, nháy mắt nổ tung trong ngực của cô, không khí không thông.
“Tôi, không biết trời có tự do nhiều không, không biết nó đến cuối cùng là nhiều bao nhiêu, nhưng nó là tự do, tôi hướng tới loại tự do này, một ngày nào đó, tôi sẽ ở trên bầu trời bay lượn, một ngày nào đó, tôi cũng có thể tự do như vậy. . . . . .”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe được Lãnh Như Phong nói nhiều như vậy.
Cô cũng không biết, hướng tới trời như thiếu niên khát khao tự do, tương lai thật sự thực hiện lời hứa trong miệng chính mình. Giờ phút này cô không biết tương lai của Vua sát thủ thứ nhất thế giới bị phạm tội truy nã – chính là người trước mắt này.
“Tôi biết, cô sợ hãi tôi”. Giọng nói hắn nhàn nhạt truyền đến, “Nhưng tôi không hối hận nói cho cô, bởi vì tôi không nghĩ lừa gạt cô, sở dĩ đến lớn học được đọc sách, cũng là bởi vì có nhiệm vụ, cho nên tôi sẽ không làm cho người khác chú ý thân phận này mà thôi”.
“Cô đi đi, đừng cùng tôi liên quan nữa, cũng đừng ở cạnh tôi”.
Bạch Tiểu Hoa nhìn mặt của hắn, nghĩ đến tuổi của hắn cùng mình không khác biệt lắm, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, cổ họng có chút nghẹn.
Xoay người bước hỗn độn chạy đi ra ngoài.
Lãnh Như Phong vẫn đang nhắm ánh mắt chậm rãi mở ra, nhìn phòng bệnh trống rỗng, ngoài cửa sổ gió thổi rối loạn trên trán hắn, con ngươi tối đen như mực nhìn vào không trung, lần thứ hai khôi phục lại tĩnh mịch cùng trống rỗng.
Ước chừng qua một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tinh tế có chút tập tễnh thật cẩn thận đi tới nơi này.
Lãnh Như Phong nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn ra cửa.
Đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn khẩn trương của Bạch Tiểu Hoa.
Đem vật cầm trong tay đưa ra, ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói, “Đói bụng chưa? Bởi vì hiện tại đã khuya cho nên chỉ có thể mua được cái này, tuy rằng không phải là thứ gì tốt nhưng nóng hổi, anh nếm thử chút!”
Lãnh Như Phong kinh ngạc nhìn cô không nói.
Bạch Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng cúi đầu, không dám cùng ánh mắt sáng quắc của hắn đối diện, có chút luống cuống tay chân đem cháo thịt nóng hầm hập bưng ra. Nháy mắt hương vị thơm ngát ngon miệng tràn ra.
Lãnh Như Phong nhìn bát cháo, bụng rất phối hợp kêu một tiếng.
“Đây, nếm thử chút, hương vị chắc là không tồi”.
Sợ hắn không có sức tự ăn, Bạch Tiểu Hoa quyết định tự mình đút cho hắn.
Lãnh Như Phong hé miệng, thật cẩn thận nuốt vào, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Hoa chờ mong, thản nhiên nói, “Ăn ngon!” Thật ra hương vị thực bình thường, hắn lại cảm thấy ăn thật ngon, hắn chưa từng nếm qua cháo ăn ngon như vậy.
“Thật không? Tôi biết nhất định sẽ ngon, vậy anh ăn nhiều một chút, như vậy vết thương mới mau lành”.
“Tốt!” Hắn cười khẽ, gật gật đầu.
Đến tột cùng bao nhiêu lâu rồi mới được quan tâm như vậy. . . . . .
Qua nhiều năm, mặc kệ là bệnh nhỏ hay vết thương nghiêm trọng, vẫn chỉ có một mình, sống đơn độc, lặng lẽ nhấm nháp miệng vết thương chính mình.
Cho là mình đã thành thói quen, không cần cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Chỉ là vì cái gì, loại cảm giác này, hai mươi năm qua chưa bao giờ cảm thấy ấm áp, giờ phút này biết thỏa mãn, thỏa mãn đến mức hắn rất muốn