
nghĩ đến “Bà Chúa Tuyết” đúng không?”
A phục thật, đúng là thiên tài! Cái gì cũng biết, cứ như là đọc trong suy nghĩ của người ta ấy!
“Không nói chuyện với thiên tài đâu, tớ đi tưới cây đây!”
“Này cậu thích hoa hả?” – Hoàng Vũ bỗng gọi giật lại.
“Hả?” – Cô bé giật mình. Lại đoán trúng nữa rồi. – “Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
“Tôi đoán thế vì ban nãy cậu gài một bông hoa lên tóc.”
Hix sao cái gì cũng không qua mắt được tên này thế này?
“Tôi gài chơi thôi, không có gì đâu. Cậu mau đi tưới nước đi!”
“Hỏi thêm tí nữa, sao cậu gài bên trái mà không gài ở bên phải?”
Hương Ly sững người.
Đến cả cái đó cậu ta cũng để ý ư…?
Hương Ly lẳng lặng bỏ đi, lấy xô nước nhưng không quên được lời Hoàng Vũ nói. Lúc cô bé quay về cậu vẫn ở đó, đang ngồi nhổ cỏ. Chắc là cậu ta không hỏi nữa đâu, cô bé liền đi tới vờ tưới nước để ỉm đi.
“Tôi thấy cậu kiểu kiểu gì ý Ly ạ!”
“Hả? Kiểu gì là kiểu gì?”
“Cậu có những hành động kỳ quặc, đến cái tóc của cậu tôi cũng thấy kỳ quặc rồi.”
“Kỳ quặc ở chỗ nào?”
“Có ai để mái che hết đi cả nửa mặt của mình như cậu không, che mắt đi thì nhìn thấy cái gì?”
Hương Ly lặng im không đáp được. Đúng là kỳ quặc thật! Dù rằng để mái chéo thì cô bé rất xinh, nhưng tóc cô bé dài nên loà xoà nhìn trông chẳng ra thể thống gì.
“Đến cậu cũng chê tôi à?” – Cô bé bỗng nghẹn ngào.
“Hở? Tôi chê gì? Cậu sao thế?”
“Tôi đã vốn kỳ quặc lâu lắm rồi, cậu đừng ra vẻ giỏi mà bắt nạt tôi!” – Cô bé cảm thấy giận, liền té nước vào người Hoàng Vũ.
Hoàng Vũ vội né tránh, không hiểu gì cả. Cô bé vẫn cứ tới tấp té nước, Hoàng Vũ đành phải nhảy ra phía bên phải, cứ toàn té bên trái là sao, vào hết cây bây giờ? Cô bạn này dỗi nhanh thế?
Bỗng Hương Ly đứng im lại, không hề té nước nữa. Mắt cô bé như đang tìm cái gì đó.
Hoàng Vũ càng khó hiểu. Cậu đứng ngay bên cạnh sao cô không té tiếp nhỉ? Dù là chẳng muốn cô bé làm cái trò đó nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy lạ.
“Này, tôi ở đây kia mà!”
“Cậu…ở chỗ nào?” – Giọng Hương Ly cất lên.
Hoàng Vũ không tin vào tai mình.
Cậu vẫy vẫy:
“Nè ở đây, sao lại quay về bên đó?”
“Ở…phía nào?”
“Bên phải ý!”
“Tôi…không nhìn thấy bên phải…” – Hương Ly nghẹn giọng, khóc không ra tiếng.
Hoàng Vũ như bị sét đánh lần thứ hai.
Không nhìn thấy bên phải? Cái gì mà lạ kỳ vậy?
Cậu vội chạy lên, đứng trước mặt cô:
“Tôi đây!”
“Hả????? Cậu có phép tàng hình thật sao!!???”
“Cậu…lại nhìn thấy tôi?”
“Tôi nhìn rõ mồn một.”
“Thế là thế nào?”
Đúng lúc đó có một chị lớp 5 đi qua thấy vậy thì bật cười:
“Em trai mới vào hay sao mà hỏi ngố thế? Con bé đó bị mù mắt bên phải, dĩ nhiên là đứng bên phải nó thì nó không thấy gì rồi, còn đứng trước mặt nó thì mắt trái vẫn tinh rành rành. Tránh xa nó ra đi, con này mắc bệnh lạ khéo lây đấy em ạ!”
Hoàng Vũ đơ người.
Lời nói đó như đâm thẳng vào trái tim Hương Ly.
Đã một năm nay cô bé quên mất đôi mắt của mình.
Quên mất con mắt bên phải giờ đã không còn ánh sáng, cứ ngỡ Hoàng Vũ tàng hình. Sao lại đau thế này? Con mắt ấy muốn khóc quá, nhưng nó không có nước mắt, nó không làm gì được ngoài việc ẩn sau lớp bông và mái tóc dài, chỉ biết cô độc vì ánh sáng của nó đã bị tắt từ lúc nào…
Hạt mưa ngày ấy – Chương 01.7
Bỗng một giọng nói vang lên khiến Ly bừng tỉnh và ngạc nhiên:
“Mù đâu phải là cái bệnh lây, chị ăn nói cho vừa phải thôi nhé, đừng có nói bạn tôi như vậy!”
“Hả? Thằng bé này, mày dám nói chị mày thế à? Tao đang muốn tốt cho mày đấy!”
“Tôi cũng khuyên chị muốn tốt thì đừng có nói bạn tôi như thế nữa.”
“Cái thằng…” – Cô chị đó lao đến định cho một trận, nhưng giật mình thấy Hoàng Vũ vừa cao to mà mình thì bé loắt choắt nên cũng hơi hãi, chỉ biết lườm – “Mày liệu hồn đấy, lại thêm một thằng ngu không biết gì!”
Rồi cô bé đó hậm hực bỏ đi. Hương Ly nhìn Hoàng Vũ:
“Sao…sao cậu lại bảo vệ tôi?”
Cậu quay lại:
“Tôi ghét việc bị xúc phạm!”
Chỉ vẻn vẹn đúng một câu.
Rồi cậu đi thẳng lên lớp, không nói gì, nhưng cô bé đằng sau thì đứng đơ ra, không hiểu cậu vừa nói gì nữa.
Cậu bé đó, tuy là thô lỗ, tuy là kiêu ngạo…
…nhưng hình như bên trong có những thứ không muốn nói ra cho ai.
“Này sao cậu buồn thế?”
Hương Ly ngẩng lên. Là Tú Phong. Gương mặt đáng yêu đang thắc mắc không hiểu vì sao cô bé cứ buồn xo từ bấy đến giờ. Ra chơi hết rồi mà còn ngồi một mình trong lớp.
“À không…”
“Ban nãy Hoàng Vũ có chọc tức cậu không đấy?”
“Hả? Không, cậu ấy không xấu xa thế đâu!”
“Sao cậu bênh cậu ta vậy? Bữa trước còn ghét mà?” – Tú Phong càng đặt dấu hỏi chấm.
“À thì…” – Hương Ly ngập ngừng – “Cậu ấy đã bảo vệ tớ lúc tớ bị một chị ra chế giễu.”
“Cái gì? Chị nào chế giễu cậu!!!??”
“Không sao đâu, Hoàng Vũ đã bảo chị ấy đi rồi.”
“…”
“Tú Phong à, tớ thấy Hoàng Vũ…”
“Làm sao?”
“Tội tội kiểu gì ý!”
Tú Phong tí nữa thì sặc:
“Tội gì thiên tài như cậu ta?”
“Cậu đừng khinh, thiên tài cũng phải có nhược điểm chứ, giống như tớ đã bắt lỗi cậu ấy hôm học Tiếng Việt ý. Hay là…”
“?”
“Cho cậu ấy chơi cùng bọn mình đi!”
“HẢ?????? Cậu đùa đấy à!!??”
“Tớ nghĩ nếu chơi cùng cậu ấy sẽ vui hơn, và cậu cũng có người để giúp trong việc học. Không t