
hấy cả lớp mình được 10 điểm nhờ Vũ à. Đi mà, cho cậu ấy chơi cùng đi!” – Hương Ly bắt đầu hơi năn nỉ.
Tú Phong thấy rất khó xử. Cậu có nên chơi cùng Hoàng Vũ không? Dù cậu ta kiêu ngạo nhưng cậu cũng cần cái đầu của cậu ta lắm!
“Cậu ta có muốn chơi không mới là vấn đề.”
“Để tớ hỏi cho. Nhưng cậu…đồng ý hả?”
“Tớ không thích để Ly buồn, Ly thích gì thì tớ nghe thôi, cậu nói gì cũng đúng nên tớ sẽ nghe cậu!” – Cậu bé vẫn rất hồn nhiên.
“Oa oa Tú Phong cậu đáng yêu chết đi à!!!” – Hương Ly nhảy lên bá cổ Tú Phong…
…và chụt một cái! (Ôi ôi)
Tú Phong như giật điện ở má, cậu đứng đực ra như một pho tượng. Hương Ly vẫn cười:
“Tớ đi hỏi Hoàng Vũ đây, cậu đi chơi đi nha! Cậu đáng yêu thật đấy!”
Cô bé tung tăng chạy đi. Tú Phong vẫn đông cứng cả người ở đó.
Hương…Hương Ly vừa…
“Hoàng Vũ!” – Hương Ly gọi ngay khi thấy cậu đang đọc sách dưới một gốc cây.
“Cái gì?” – Giọng nói lạnh lùng khó nghe.
“Ơ cậu không chơi với ai à?”
“Không có ai chơi, và cũng không muốn chơi!”
“Cứ ngồi đọc sách thế này à?”
“Thì sao? Đọc sách cũng trở thành thiên tài đấy!” – Cậu bé nhấn mạnh hai chữ “Thiên tài”.
“Thiên tài cái mốc xì, có mà đầu to thêm thì có. Đã học là phải giải trí chứ, thiên tài mà không biết điều đó thì lạ đấy. Cậu là bạn mới, chưa quen cũng phải thôi. Hay cậu có muốn chơi cùng bọn tớ không?”
“Không!”
“Sao không?”
“Mấy cậu chỉ biết chơi mấy trò vớ vẩn chứ đâu có quan tâm gì học hành, tôi không thích bạn như thế!”
“Nè khinh vừa vừa phai phải cái, nếu như không quan tâm đến học hành thì cậu nghĩ vì sao hôm đó tôi bắt lỗi được một kẻ thiên – tài – hoàn – hảo như cậu??”
Hoàng Vũ buông cả quyển sách xuống.
Cậu đã đi học 3 năm, chưa một lúc nào cậu được điểm dưới 10.
Đó là lần đầu tiên…
Lẽ nào cô bé đây còn là một thiên tài nữa?
“Thôi giải trí một tí đi, chơi cùng đi mà!”
Hoàng Vũ vẫn im lặng, nhưng đứng dậy…
“Lạy Chúa, cậu ấy muốn chơi với tụi mình hả?” – Thiên Duy và Hương Anh nhăn mặt nhìn cậu bé lạnh lùng phía sau Hương Ly.
“Ừ tớ muốn cậu ấy vào đấy, ai phản đối không?”
“Ờ thì…” – Cả hai cũng muốn phản đối nhưng Hương Ly như thế thì ai dám chứ, tự dưng dập tắt niềm vui của cô bé.
“Thế thì tụi mình chơi trò gì đi! Tú Phong đâu rồi?”
“Kia kìa, sao nhảy từ tầng 2 xuống tầng 1 mà đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo vậy nhể?” – Thiên Duy bó tay thằng bạn.
Hương Ly nhìn cậu bé ấy, tự dưng bật cười.
“Tú Phong, làm gì đấy không ra chơi à?”
“Hả? À có, có chứ!” – Cậu bé chạy ngay ra.
“OK chơi gì bây giờ? Hương Anh khởi xướng đê!”
“Ừm, hội đồng tổng cốc không?”
“Chơi luôn!” – Cả lũ đồng ý.
Năm đứa ngồi quây vào nhau. Hương Anh chỉ từng bạn và đọc:
“Hội đồng tổng cốc ai ăn kem cốc thì phải trả tiền nếu không trả tiền…” – Đọc chậm – “Là…thằng…ăn…cắp! Hoàng Vũ làm đê!” – Tay Hương Anh chỉ luôn vào Hoàng Vũ.
“Cái gì? Sao lại là tôi?”
“Chưa chơi trò này bao giờ à?” – Hương Anh ngạc nhiên.
“Chưa!”
“Má ơi con lạy bố! Trò này như thế này: đọc câu kia lên, mỗi từ chỉ một đứa, cứ thế đến từ cuối thì đứa nào bị chỉ vào thì sẽ phải cúi xuống, một đứa nào đó búng tai hoặc làm gì tuỳ và đứa thua phải đoán được là ai búng mình.”
“Trời đất! Không phải mấy cậu định nhân trò này búng tôi đấy à?”
“Yên tâm búng nhẹ thôi, thiên tài gì sao lại sợ trò trẻ con đó thế?”
“Ai sợ?”
“Thế thì làm đê!”
Hoàng Vũ bắt buộc phải cúi xuống.
Một quả búng tai!
Ái da đau quá, đứa nào dám búng vậy?
“Là cậu hả, cậu đầu trò mà Hương Anh?”
“Ê thiên tài ơi tớ đứng trước cậu nhưng tai cậu ở hai bên mà. Thiên Duy nó búng đó!”
Hoàng Vũ ấm ức phải cúi xuống.
Một quả giật tóc!
Trời ơi sợi tóc quý hiếm. Hoàng Vũ hét lên:
“Hương Ly hả?”
“No no, Tú Phong đó!”
Cay lắm rồi đây! Vẫn phải cúi, hix hix.
Thêm một quả đánh vào đầu.
“Bảo nhẹ tay thôi mà??? Tú Phong?”
“Trượt rồi bạn hiền, Hương Ly đấy!”
Hoàng Vũ quay sang Hương Ly:
“Này cậu có biết đánh vào đầu là ngu đi không hả?”
“Càng tốt, cậu bảo ai cũng có thể là thiên tài mà, chẳng lẽ để một mình cậu làm thiên tài. Cúi xuống mau!”
Hoàng Vũ ấm ức vô cùng, lũ bạn này vẫn cười nhởn nhơ ra!
Nhưng thực tình, cậu chưa bao giờ như ngày hôm nay.
Cậu chỉ biết lặng lẽ như một cái bóng bên đèn sách, chưa bao giờ biết chơi trò chơi, biết giận dữ, nóng nảy, ấm ức, chỉ thế cũng đủ để nhận ra có quá nhiều thứ nữa cậu không phải là thiên tài. Những người bạn này dù học không bằng cậu, nhưng họ luôn lạc quan yêu đời, không sợ một cái gì cả.
Năm lớp 3 được chuyển lên đây có lẽ là điều thay đổi với cậu!
LỚP BỐN: Cây đàn ghita
Lớp 3A không những được coi là lớp giỏi nhất trường, mà còn được cả quận tuyên dương mỗi khi về trường. Khỏi phải nói thành tích của lớp cao như thế nào, không một bài kiểm tra dưới 9, ai cũng học giỏi lên. Người lập công lớn đó không ai khác đó chính là “thiên tài” Hoàng Vũ, chỉ cần cậu giảng một lần thôi là đủ “ghim” kiến thức cho tất cả 29 đứa còn lại.
Năm nay, năm thứ tư được gắn bó kỷ niệm nơi mái trường thân yêu này…
Hương Ly đã lớn thêm nhiều, tuy rằng tâm hồn còn rất ngây thơ nhưng cô bé đã dần nhận thức được nhiều điều. Cô bé vẫn yêu truyện cổ tích nhưng không còn n