80s toys - Atari. I still have
Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 7.00/10/424 lượt.

ng Hoàn mời chúng tôi đến một quán ăn nhỏ dùng cơm. Sau đó Thư Hoàn còn mua cho bé Kỳ một bao kẹo lớn.

Đưa Phương Du và bé Kỳ tới nhà, chúng tôi mới quay lại. Hoàn có vẻ suy tư, lòng tôi lại rối rắm. Có những cặp tình nhân âu yếm bên bờ kinh. Tôi định nói vài lời với Hoàn, nhưng lưỡi tôi khô cứng. Hình ảnh Như Bình và dì Tuyết lúc nào cũng ám ảnh tôi. Thù hận đã biến mất, chỉ còn sự thương hại làm tim tôi đau nhói.

Chúng tôi bước xuống bờ đê, có những ghế đá dọc theo bờ sông dành cho những kẻ yêu nhau. Hoàn hỏi tôi:

– Ngồi chơi một chốc nhé?

Tôi không phản đối, chàng tìm một chỗ thoáng ngồi xuống. Nắm lấy tay tôi, Hoàn nói:

– Bây giờ Y Bình cho anh biết, hồi chiều em đến đằng kia làm gì?

Tôi chau mày:

– Anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, để em thở một chút chứ!

Hoàn yên lặng, chúng tôi ngồi trong thế thụ động. Không khí nặng nề vây quanh. Ễnh ương sâu bọ trong cỏ bắt đầu hợp tấu khúc nhạc sầu ảo não. Dòng sông trong đêm yên lặng, một chiếc thuyền con trôi trên dòng nước dưới ánh trăng treo… Vẻ tĩnh mịch của màn đêm làm chúng tôi mơ màng. Một lúc, Hoàn nói lãng:

– Nhìn trăng đáy nước kìa em!

Tôi nhìn theo ánh nước lay động, những nếp nhăm bạc trên nước lấp lánh, tôi yên lặng. Một đám mây trôi đến. Trăng đã khuất trong mây. Nhắm mắt lại, mây đen như đang vần vũ trong lòng tôi.

Chương 10

Ba ngày liền, tôi vẫn không đủ can đảm đến “đằng kia”. Không biết đằng ấy bây giờ ra sao. Tôi thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm. Mỗi lần giật mình như thế là tôi không thể nào dỗ giấc ngủ lại được. Trong những lần mất ngủ như vậy, tôi chỉ còn cách ngồi dậy nhìn ra song với những bâng khuân kỳ quặc.

– Tôi đã làm gì? Tại sao lại làm thế?

Và sau đó là tôi lại thẫn thờ. Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ, mỗi lần cân nhắc là mỗi lần tôi bức rức, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên do. Nhắm mắt lại là tôi thấy chiếc roi của cha, nụ cười khinh thị của dì Tuyết, cái lưỡi liếm mép của thằng Kiệt. Tôi tự nhủ:

– Ta đã hành động đúng, vì dù sao họ cũng không tốt lành gì.

Đó là những người tội lỗi! Lúc xưa tôi nghĩ như vậy, nhưng bây giờ? Thái độ hung dữ của cha sẽ gây ra chuyện gì? Mỗi sáng thức dậy đầu óc tôi lại căng thẳng. Mỗi ngày mắt tôi đều quét ngang qua mục thời sự xã hội hàng ngày. Nếu có đọc thấy tin cha giết dì Tuyết tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng tôi lại sợ. Con báo đen giết người không run tay! Nhưng cho đến nay đọc hết tờ bào tôi vẫn không thấy tin gì lạ ba ngày yên lặng trôi qua. Hảo không đến tìm, Như Bình cũng chẳng đến. Sự yên tĩnh bất thường khiến tôi lo ngại. Phải chăng đó là một con sóng ngầm. Ngày thứ bốn, không chịu đựng được nữa, tối hôm ấy tôi sang nhà cha.

Người ra mở cổng vẫn là cô Lan. Đôi mắt cá tàu của nó mở to khi nhìn thấy tôi. Tôi hỏi:

– Ông chủ có ở nhà không?

– Dạ có.

Lan mở miệng định nói điều gì, nhưng lại thôi.

Bước vào phòng khách, không khí trong phòng thật nặng nề. Không một bóng người, chiếc máy hát từ ngày Mộng Bình vào bệnh viện không được ai đụng tới. Tôi đứng yên một lúc rồi bước về phía phòng cha. Hành lang dài yên lặng, nhưng căn phòng hai bên đóng kín cửa. Đứng trước phòng cha tôi gõ hai tiếng vẫn không nghe tiến trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào, gian phòng tối om om. Đứng một lúc, tôi quay lưng định đi đến phòng Như Bình, nhưng vừa bước đến cửa thì có tiếng cha bên trong gọi giật ra:

– Y Bình, vào đây!

Tiếng gọi của cha làm tôi giật mình. Tôi quay lại, ánh đèn bật sáng. Cha đang ngồi trong góc phòng nhìn tôi với đôi mắt dò xét:

– Khép cửa lại, đến đây con!

Tôi cài cửa lại, xong đến ngồi đối diện với người. Cha trông ốm hẳn và buồn lạ lùng, yên lặng một lúc, người nói:

– Cho cha biết địa chỉ gã đàn ông đó đi!

– Dạ chi?

– Địa chỉ của thằng tình nhân của dì Tuyết.

À! Tôi hiểu rồi. Nhưng có nên nói với cha địa chỉ của gã Ngụy không? Thái độ lầm lầm lì lì của cha làm tôi lo ngại. Rồi cha sẽ làm gì? Nếu tôi nói ra hậu quả sẽ ra sao? Những câu hỏi cứ lẩn quẩn trong óc tôi. Tôi đáp:

– Con không biết!

– Không biết thật à?

Cha nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi biết người hiểu tôi nói dối. Hút hơi thuốc, nhả khói ra, cha ra lệnh:

– Y Bình, con biết gì cứ nói hết cho cha nghe đi!

Tôi cắn môi:

– Con chỉ biết là dì Tuyết có người tình như vậy thôi!

– Hừ! Con định dối cha nữa à? Thế đến bao giờ con mới nói cho cha biết hết sự thật?

Lòng tôi ngập đầy những ý định mâu thuẫn. Có nên nói hết sự thật ra không? Như thế cha sẽ làm um sùm, rồi việc sẽ đi đến đâu? Lời nói của Hảo vẫn còn vang bên tai: “Cô nên nhớ rằng, bao nhiêu đó đủ rồi, đừng làm quá lố không hay đâu”. Cúi đầu xuống, tôi không biết làm gì hơn là xoa đôi tay vào nhau. Giọng cha vang lên:

– Con đã mất bao nhiêu ngày theo dõi dì Tuyết thế?

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt cha. Một khoảng thời gian ngắn ngưng đọng lại. Cha gật gù:

– Cha hiểu con, thủ đoạn của con cũng độc thật, báo con có khác.

Báo con? Tôi là con báo nhỏ à? Con gái của Lục Chấn Hoa! Tàn nhẫn không kém gì cha! Đang lúc tôi đang rối rắm thì có tiếng động lớn ở phòng bên cạnh, tiếp theo là những tiến la hét của dì Tuyết, nhưng đã lạc giọng:

– Lục Chấn