
phía Mỹ Nguyệt.
Cô ta thấy tôi quay lại, trong mắt thoáng sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại.
- Cô còn định làm gì? Chưa đủ nhục nhã hay sao? - Giọng nói của cô ta
vang lên bên tai tôi, mang theo một sự ác độc hoàn toàn không phù hợp
với nhan sắc của cô ta.
- Tôi muốn thương lượng với cô một việc.
Có thể tôi sẽ chữa khỏi được căn bệnh của Hạ Thụ... - Tôi hít sâu một
hơi, coi thường sự thù địch trong ánh mắt cô ta, rồi chậm rãi nói từng
lời.
Nghe tôi nói có thể chữa khỏi dược bệnh của Hạ Thụ, hai mắt Mỹ Nguyệt sáng lên.
- Tôi có thể dùng nguyện vọng thứ ba của Hạ Thụ để giúp anh ấy khôi phục
lại như trước kia, chỉ là tôi có một điều kiện. Trước khi thực hiện
nguyện vọng, tôi muốn gặp anh ấy lần cuối... Có thể cho tôi gặp riêng
anh ấy không? - Nghĩ tới việc trị khỏi bệnh cho Hạ Thụ xong, tôi sẽ phải vĩnh viễn rời xa anh ấy, quay về với thế giới yêu tinh trong lòng tôi
đau đớn như muốn rách ra.
Có thứ gì đó đã vỡ vụn trong tim tôi, một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên khiến thần kinh tôi chấn động.
Tôi không thể ích kỷ như thế... Hạ Thụ bị tôi hại thành ra thế này, tôi nên chữa khỏi cho anh, nếu không có tôi, có lẽ anh sẽ sống tự do, thoải mái hơn.
Nghe tôi nói muốn gặp riêng Hạ Thụ, Mỹ Nguyệt bật cười thành tiếng, nhún vai nói:
- Nếu cô muốn dùng nguyện vọng để chữa bệnh cho Hạ Thụ thì trước tiên phải được Hạ Thụ đồng ý đã.
Tôi gật đầu.
- Thế thì được, tôi sẽ bảo bác gái tạm rời khỏi đây. Cô tránh đi một lát, xong rồi tôi sẽ gọi cô. - Mỹ Nguyệt nhìn tôi đầy toan tính rồi quay
người đi vào phòng bệnh.
Tôi nghe thấy tiếng cô ta nói gì đó với
mẹ Hạ Thụ, bèn ngoan ngoãn đứng núp vào một góc ít người qua lại, len
lén nhìn về phía cánh cửa.
Quả nhiên không lâu sau, tôi thấy mẹ
Hạ Thụ đi ra khỏi phòng bệnh, đi về phía thang máy. Sau khi thang máy mở ra, bà đi vào rồi quay người lại, ánh mắt hướng thẳng về chỗ tôi đứng.
Tôi giật nảy mình, tưởng bà đã nhìn thấy tôi, vội vàng cúi mặt xuống, núp
đằng sau tường. Có lẽ là vì tôi đã nghĩ quá nhiều, thấy bà nhìn nhìn rồi dùng tay ấn nút thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thấy
cửa thang máy đã đóng chặt lại, trong lòng tôi mới thấy bình tĩnh hơn
một chút, bèn đi ra khỏi chỗ nấp. Lúc này, Mỹ Nguyệt cũng mở cửa phòng
ra, nhìn thấy tôi.
Mấy hôm không bước vào căn phòng này rồi, khi vừa mới vào đã ngửi thấy mùi ê te xộc vào mũi khiến tôi bật ho.
Vậy mà Hạ Thụ ngày nào cũng phải nằm trong căn phòng khiến người ta khó thở này, nhìn sinh mạng của mình ngày càng yếu ớt. Vì thế, tôi lại càng
thêm tin tưởng vào quyết định của mình, nhất định phải cứu anh!
Hạ Thụ đang ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, hai mắt khép hờ, nghe thấy tiếng tôi bước vào phòng, anh chầm chậm mở mắt ra nhìn tôi, ánh mắt
trống không, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh trên mặt
tôi.
- Hạ Thụ, tôi là Hựu Diệp. - Đứng trước mặt anh, giọng nói
của tôi bất giác trở nên run rẩy vì quá xúc động. - Tôi có thể dùng
nguyện vọng thứ ba để chữa khỏi bệnh cho anh. Chỉ cần anh gật đầu, chỉ
cần anh gật đầu thôi là được.
Hạ Thụ cau mày lại, ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ xa cách.
Tôi nhìn vào mắt anh, trong suốt như một tia sáng, nhưng lại có vẻ thản
nhiên khiến người ta rùng mình. Mái tóc ngắn rối bời ép chặt lên mặt
anh, thân hình vốn đã gầy gò giờ lại càng gầy hơn. Dường như chỉ cần gió thổi một cái là anh sẽ đổ vật xuống. Tôi đau lòng tới mức tưởng mình có thể ngất đi được.
- Cô là ai...
Không ngờ im lặng một hồi lâu, anh vừa mở miệng ra đã hỏi câu này.
Tôi khựng lại, ánh mắt nhìn anh chăm chú, trong lòng dường như có cái gì đó dừng lại, không thể cử động được nữa.
- Tôi là Hựu Diệp. - Tôi lặp lại câu nói ban nãy, - Hạ Thụ, tôi là Hựu
Diệp. - Tôi âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng ông trời giúp Hạ
Thụ bỗng dưng nhớ ra tôi.
Mặc dù biết rõ đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Nhưng tôi vẫn nhìn anh bằng con mắt hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xảy ra.
Nhìn Hạ Thụ đang nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, hai tay tôi nắm chặt vào gấu áo, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi mà vẫn không buông ra.
- Xin lỗi, tôi không quen cô. Cũng không biết nguyện vọng gì mà cô vừa
nói nữa. - Khi tôi còn đang ôm chút hy vọng thì Hạ Thụ lạnh lùng buông
ra hai câu, đưa ánh mắt đi chỗ khác.
Giây phút đó, tia sáng yếu
ớt cuối cùng trong lòng tôi tắt lịm. Tôi giống như một người bỗng dưng
bị rút kiệt màu sắc, trước mặt chỉ còn lại hai sắc đen, trắng.
-
Tôi mệt rồi, nếu cô không còn việc gì khác thì mời cô đi ra. - Anh không nhìn tôi lấy một cái, chỉ lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.
- Nghe thấy chưa? Hạ Thụ bảo cô đi đi. - Mỹ Nguyệt không biết đã tới bên tôi từ lúc nào, vừa nãy cô ta vẫn ở gần nghe lén.
Bàn tay nắm chặt gấu áo của tôi buông ra rồi lặng lê buông thõng xuống. Ánh mắt hy vọng lần cuối cùng dừng lại trên mặt Hạ Thụ, anh vẫn không có
bấ