pacman, rainbows, and roller s
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324220

Bình chọn: 9.5.00/10/422 lượt.

dịu dàng. Vì sao người tôi thích lại không phải là
Dương Sinh nhỉ? Nếu ở cạnh anh thì chắc chắn là tôi sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng tình yêu là một việc rất thần kỳ, ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế dược. Trái tim tôi đã bị người từng làm tổn thương tôi
chiếm giữ, có lẽ vì đã yêu nên mới bị anh làm tổn thương!

Mặc dù ở nhà Dương Sinh nhưng tôi vẫn biết được tình hình của Hạ Thụ. Bởi
vì chiều nào Dương Sinh tan học về cũng tới bệnh viện thăm Hạ Thụ, nhân
tiện mang về cho tôi một vài thông tin có liên quan tới anh. Vốn tưởng
rằng Mỹ Nguyệt tới bệnh viện chăm sóc Hạ Thụ, lại có bao nhiêu bác sĩ
phục vụ anh thì anh sẽ mau chóng khỏe lại, nhưng không ngờ tin tức Dương Sinh mang về càng ngày càng xấu.

Ngày đầu tiên.

Hạ Thụ ở vào trạng thái hôn mê thường xuyên, cơn đau đầu rất dữ dội.

Ngày thứ hai.

Khi Dương Sinh tới thăm Hạ Thụ, Hạ Thụ đang bị đau đầu, cả người co quắp ở trên giường.

Ngày thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay.

Một mình tôi ngồi thấp thỏm trên salon, hy vọng Dương Sinh có thể mang về
một tin tức tốt. Nếu bệnh tình của Hạ Thụ vẫn tiếp tục xấu đi, chắc chắn tôi sẽ bất chấp tất cả, chạy tới bệnh viện, cho dù có bị anh chửi, bị
anh ghét tôi cũng mặc kệ.

Chờ mãi không thấy Dương Sinh quay về,
chẳng nhẽ Hạ Thụ xảy ra chuyện gì rồi sao? Nghĩ tới khả năng này, tôi
không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa, bèn dùng phép thuật, trong chớp mắt đã tới trước cửa phòng bệnh của Hạ Thụ. Tôi vừa mới đưa tay ra định gõ cửa nhưng rồi lại rụt rè rút tay về.

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thụ như một lời nguyền in sâu trong đầu tôi, lần nào khi tôi nghĩ tới
anh đều có cái cảm giác đau đớn như dao cắt ấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn
đưa tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa, đứng lặng lẽ chờ đợi trước cánh cửa màu
trắng.

Không lâu sau cửa mở ra. Nhưng người mở cửa không phải Hạ
Thụ mà Mỹ Nguyệt. Cô ta vừa nhìn thấy tôi, hành động đầu tiên là dập
mạnh cửa lại. Nhưng còn chưa kịp đóng cửa, bên trong đã vang lên một
giọng nói.

- Mỹ Nguyệt, ai ở ngoài đấy? - Sau đó, mẹ Hạ Thụ từ
trong đi ra, khi bà nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa, bất giác khựng lại rồi đứng im.

Bước chân cửa tôi cũng trở nên nặng nề, muốn quay người chạy khỏi nơi đó, nhưng không làm sao nhấc được chân lên, chỉ cảm giác
như chân mình bị ai đó đeo một hòn đá nặng hàng ngàn cân, khiến tôi cứ
đứng đơ như một khúc gỗ. Tôi muốn gặp Hạ Thụ, cho dù tất cả mọi người
ngăn cản tôi thì tôi vẫn muốn gặp Hạ Thụ!

- Sao cô lại ở đây? - Giọng nói lạnh lùng của mẹ Hạ Thụ cất lên. Chỉ một câu nói cũng thể hiện ý muốn “tiễn khách”.

- Bác gái, cháu chỉ muốn tới xem Hạ Thụ đã khỏe hơn chưa thôi, chứ không
có dụng ý gì khác. Bác cho cháu vào nhìn anh ấy một cái thôi, một cái
thôi là dược. - Qua khe cửa, tôi len lén nhìn vào trong, muốn tìm kiếm
hình dáng Hạ Thụ, nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa.

- Muốn gặp
nó? Tôi nghĩ chắc không đơn giản như thế. Tôi không biết rốt cuộc cô là
ai, nhưng chắc chắn cô là một ngôi sao tai họa. Hạ Thụ vốn khỏe mạnh
bình thường, vụ tai nạn cũng đã qua từ lâu, có thấy nó bị di chứng gì
đâu. Nhưng cô vừa xuất hiện thì bệnh tình của nó ngày càng nặng. Nếu bây giờ lại cho cô tới gần nó thì chẳng khác nào bắt nó chết luôn. Cô đi
đi, tôi không cho cô gặp nó đâu!

- Cháu...

Trước nụ cười châm biếm của mẹ anh, tôi chỉ biết mím chặt môi, nhưng vẫn cô nhìn vào bên trong.

- Bác gái nói đúng đấy. Cô không nhìn lại bản thân mình, rốt cuộc đã mang được gì tới cho Hạ Thụ! Cô chỉ mang tới toàn tai nạn thôi! Ở cùng với
cô, anh ấy không bao giờ có thể khỏe lên được. Huống hồ Hạ Thụ đã hoàn
toàn không thể nhận ra cô nữa rồi, cô còn bám lấy anh ấy làm gì? Trong
ký ức của anh ấy, cô hoàn toàn là một người xa lạ.

Người xa lạ...

Ba tiếng này khiến trái tim tôi đau nhói.

Thực sự là như thế sao? Thực sự là Hạ Thụ dã quên tôi rồi sao?

Trái tim tôi đau nhói, giống như có ai đó vừa đâm mạnh vào đó, đau tới mức
khiến tôi phải nghiến răng, nhưng không dám thể hiện ra.

Trái tim tôi giờ đã khắc tên của Hạ Thụ, nhưng tôi lại không tìm được chút dấu vết gì của mình trên trái tim anh.

Nghĩ như thế, nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra.

- Nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy! - Mẹ Hạ Thụ lại gần uy hiếp.

Tôi rất muốn cãi lý với họ, nhưng nếu tôi quậy phá ở đây chắc chắn sẽ ảnh
hưởng tới sự nghỉ ngơi của Hạ Thụ, tôi không thể thêm dầu vào lửa khiến
bệnh anh càng nặng thêm nữa. Tôi đành phải quay người, chầm chậm đi về
phía thang máy, cố gắng bắt mình không dược quay đầu lại.

Nhưng...

Tôi có thể cảm nhận được sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình, đôi mắt
như hai hòn lửa không ngừng chuyển động khắp người tôi, cảm giác đó thật quen thuộc. Cuối cùng khi đi tới bên cạnh thang máy, bước chân của tôi
chậm dần rồi từ từ quay người lại. Lúc này mẹ Hạ Thụ đã đi vào phòng
bệnh, Mỹ Nguyệt đang định đóng cửa. Trong lòng tôi bỗng nảy ra một suy
nghĩ, bèn đi nhanh về