
n tớ đau đến mức không thể thở nổi. Dương Sinh, cảm giác
đau đớn đó thực sự khiến tớ rất sợ hãi.
Bàn tay tôi bất giác túm chặt chéo áo Dương Sinh.
- Tiểu Hựu... Có phải cậu thích Hạ Thụ không? - Dương Sinh nghe tôi nói
vậy, gương mặt dần lộ vẻ đau đớn, anh do dự một lát rồi hỏi.
Cả
người tôi vội vàng đẩy anh ra như một phản xạ... Sao... sao đột nhiên
anh lại hỏi tôi như thế, thản nhiên phơi bày tâm trạng thầm kín nhất của tôi mà không hề che giấu?
Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt như đang rực lửa của anh.
- Tớ không thể nào che giấu được nữa! Cậu có biết tớ rất thích cậu không? Từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã cảm thấy cậu giống như thiên thần, vẻ
đáng yêu của cậu in lại trong tim tớ. Nếu cậu không thích Hạ Thụ thì xin cậu hãy bảo vệ tớ. Tớ không muốn nhìn thấy cậu vì cậu ấy mà bị tổn
thương thêm nữa. - Anh tiến lại gần tôi, đưa tay ra nắm lấy hai tay tôi, rồi đặt tay tôi lên ngực anh, để tôi cảm nhận được nhịp tim của anh.
Từng tiếng, từng tiếng một, một cảm giác thật xa lạ nhưng cũng rất gần gũi.
Đã từng có một lúc nào đó, bàn tay Hạ Thụ cũng ở rất gần tim tôi. Anh có nghe thấy nhịp tim tôi vì anh mà nhanh lên không?
Tôi lộ rõ vẻ hoảng hốt, nhìn Dương Sinh mà mấy lần xuất hiện ảo giác, cứ ngỡ người trước mặt mình là Hạ Thụ.
- Tiểu Hựu, tớ sẽ không để cậu bị tổn thương, không để cậu phải khóc đâu!
Khi giọng nói của Dương Sinh một lần nữa vang lên bên tai tôi, tôi mới giật mình thức tỉnh. Tôi nhìn anh, rụt tay mình về, bất an lùi về sau mấy
bước, vừa mở miệng ra đã thấy giật mình trước giọng nói của chính mình:
- Người tớ thích là Hạ Thụ!
Giọng nói này mang nặng âm mũi, khiến đám chim trên cây sợ hãi bay vụt đi.
Tôi nói ra rồi, tôi đã nói ra điều đó với Dương Sinh rồi. Tôi là con ngốc
sao? Vào thời khắc này lại nói cho Dương Sinh biết tình cảm tôi dành cho Hạ Thụ.
- Dương Sinh, xin lỗi. - Trái tim tôi rối bời, không bao giờ nghĩ rằng Dương Sinh lại tỏ tình với mình. Tôi cũng không biết nên
làm thế nào để từ chối, chỉ biết trực tiếp bày tỏ cảm nhận trong lòng
mình. Tôi lại làm sai rồi sao, trực tiếp từ chối một Dương Sinh vẫn luôn địu dàng như thế chắc chắn sẽ khiến anh bị tổn thương rất nhiều.
- Thì ra cậu thực sự thích cậu ấy. - Hai mắt Dương Sinh thoáng cụp xuống, một lúc lâu sau mới mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng một chút
thất vọng, giọng nói trầm xuống. - Không sao đâu, tớ sớm biết là thế rồi mà, nên chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
- Dương Sinh... - Mặc dù
nghe giọng nói của anh có vẻ không làm sao, nhưng tôi có thể nhận ra
trong giọng nói bất cần không thể che giấu được chút bi ai.
Dương Sinh, tớ không muốn làm tổn thương cậu đâu.
Tớ không cố ý bắt cậu phải chịu đựng nỗi đau này đâu. Tớ chỉ là bất đắc
dĩ... Ai bảo Hạ Thụ đã tới trước và chiếm giữ mọi vị trí trong tim tớ.
Dương Sinh, cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt dịu dàng như thế, đừng đối xử
tốt với tớ như thế. Tớ chỉ là một con yêu tinh đồ chơi hậu đậu luôn làm
hỏng việc, không có tư cách gì để có được tình yêu của cậu.
-
Tiểu Hựu, cậu không cần lo cho tớ. Tớ không dễ dàng bị đánh ngã như thế
đâu. - Giọng nói của Dương Sinh vẫn rất dịu dàng, anh cố làm ra vẻ nhẹ
nhàng, - Đừng tưởng thế là tớ sẽ từ bỏ. Cậu biết tính của tớ rồi đấy,
chuyện gì tớ đã theo đuổi thì sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Bây giờ sức
khỏe của Hạ Thụ không tốt, sau khi cậu ấy hồi phục lại, tớ sẽ cạnh tranh công bằng với cậu ấy!
Cạnh tranh công bằng...
Tôi ngẩng
đầu lên nghi hoặc nhìn anh. Lúc này khóe miệng anh đã có thêm một nụ
cười, vẫn rực rỡ như ánh mặt trời ngoài kia. Vì sao vào lúc này anh vẫn
có thể cười như thế? Tôi bất giác thấy khâm phục anh. Nhưng đối với sự
cố chấp của anh, tôi lại thấy hơi phiền lòng. Anh vẫn không hiểu, tình
yêu có nhiều lúc không phải dựa vào cạnh tranh mà có được. Với tình cảm
mà tôi dành cho Hạ Thụ thì có lẽ cả đời này tôi cũng không thể thích
người khác được nữa.
Nhưng tôi còn chưa kịp khuyên nhủ anh thì Dương Sinh đã kéo tay tôi đi ra ngoài cổng bệnh viện.
- Đi thôi, Tiểu Hựu, tớ biết cậu đang nghĩ gì. Cậu không cần thấy khó xử, suy nghĩ của tớ cũng tuyệt đối không thay đổi đâu, chuyện này chúng ta
sẽ nói sau. - Trong câu nói của Dương Sinh có một sự kiên định không thể lay chuyển.
- Chúng ta đi đâu đây? - Tôi chỉ đành thỏa hiệp.
- Đương nhiên là về nhà rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh, nhưng vẫn có
thể nhận ra vẻ thất vọng trong đó. Mặc dù anh làm ra vẻ thản nhiên,
nhưng chắc chắn trong lòng anh thấy khó chịu. Thế là bàn tay đang bị anh kéo đi của tôi trở nên cứng ngắc.
- Dương Sinh, cảm ơn cậu chịu
cho tớ ở nhà. - Một lúc lâu sau, tôi mới hiểu anh nói về nhà nghĩa là
gì. Tôi lại bị Hạ Thụ đuổi đi, Dương Sinh lại không hề chấp nhặt gì, đưa tôi về nhà.
- Phục vụ cho Tiểu Hựu là vinh dự của tớ. - Dương Sinh cô làm ra vẻ thản nhiên, trả lời.
Anh đúng là một người