
rồi.
Nhưng cho dù tim em có vỡ tan thì vẫn có anh hàn gắn lại được, và không để lại một vết sẹo.
Hạ Thụ, có thể nói cho em biết đây chỉ là một vở kịch thôi không? Khi em
rời khỏi đây, anh sẽ lại tỉnh lại như trước kia, đúng không? Em không sợ anh đối xử lạnh lùng với em, cho dù anh đuổi em đi cũng không sao.
Em có thể không ở nhà anh, em chỉ cần đứng từ xa nhìn anh khỏe mạnh, hạnh phúc là được rồi.
Hai tay tôi xoa mạnh vào tay anh, chậm rãi ngước đôi mắt nặng trĩu vì nước
mắt, chậm rãi đứng lên khỏi giường anh, buông tay anh ra, hơi cúi đầu
xuống đặt lên đôi môi nhợt nhạt của anh một nụ hôn run rẩy.
Nước mắt rơi trên má anh, lạnh lẽo.
- Hạ Thụ, em yêu anh...
- Hạ Thụ, yên tâm đi, cho dù thế nào em cũng sẽ giúp anh khỏe lại. - Tôi
hạ quyết tâm. Cho dù Hạ Thụ không chịu mở miệng ra hứa, tôi cũng quyết
không để anh phải chết. Tôi sẽ dùng mọi sức mạnh của mình để cứu sống
anh, cho dù như thế có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng của tôi!
Tôi đứng thẳng lại, hai tay chầm chậm hợp thành chữ “nhất” đặt ngang ngực,
cuối cùng tôi quay nhìn Hạ Thụ một lần cuối, muốn ghi nhớ gương mặt anh
vào trong tim, vào trong óc tôi, để tôi không bao giờ quên anh.
Một luồng sáng màu xanh lam dần dần tập trung trên đầu ngón tay tôi, cảm giác đau đớn trong lòng không ngừng tích tụ lại.
Chắc không lâu nữa ý thức của tôi sẽ biến mất, từ nay về sau tôi sẽ không
còn nhìn thấy gương mặt của Hạ Thụ nữa, cũng không nhìn thấy thế giới
đáng yêu, xinh đẹp này nữa.
Nhưng Hạ Thụ ạ, vì anh, em không hối hận.
Khóe miệng tôi chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười, ánh sáng tích tụ trên
đầu ngón tay càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thánh một quả cầu lửa màu
xanh, tỏa ra tia sáng nóng ấm.
Tôi bước lại gần Hạ Thụ, dùng sức mạnh của mình để quả cầu lửa chuyển động về phía anh.
- Tiểu Hựu, cậu đang làm gì thế.
Đúng lúc quả cầu lửa đã sắp đi chuyển tới trước mặt Hạ Thụ, sau lưng tôi
vang lên tiếng hét như bom nổ, khiến tâm trí tôi nhất thời bị rối loạn.
Quả cầu lửa thoáng chao đi rồi dần dần tan mất. Tôi bị đánh bật lùi về phía sau ngã ngồi xuống đất, thẫn thờ nhìn pháp thuật gần như đã thành công
của tôi.
Duơng Sinh vội vàng đi tới bên cạnh tôi, định đỡ tôi
dậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô hồn của tôi. Tôi chầm chậm ngẩng đầu
lên, ánh mắt dừng lại trên mắt anh giây lát rồi lại tan biến.
-
Dương Sinh, cậu không biết là tớ đã phải khó khăn lăm mới quyết định cứu anh ấy. - Tôi cúi đầu, nhìn vào ngón tay mình, trên đó vẫn còn những
đốm sáng màu xanh còn sót lại, khiến mắt tôi đau nhói, - vì sao cậu lại
ngăn tớ giữa chừng?
Cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi lướt qua tay tôi, một cảm giác nhồn nhột.
Dương Sinh quỳ xuống bên cạnh tôi, đưa tay ra ôm lấy tôi, nhưng cuối cùng lại buông tay xuống. Anh nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau đớn khôn cùng,
dường như có thể nhấn chìm tôi.
- Tiểu Hựu...
- Tớ chỉ muốn cứu anh ấy thôi. - Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười ngốc nghếch.
Nếu không có Hạ Thụ, tôi còn là gì, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn mà thôi.
- Tiểu Hựu, đừng ngốc thế. Cậu nhìn kỹ lại cậu ấy đi, nhìn kỹ đi! Cậu ấy
chỉ đang ngủ thôi, không bệnh nặng tới mức đó đâu. - Anh kéo tôi đứng
dậy, ép tôi phải ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thụ lúc này đã gầy như một tờ
giấy nằm trên giường, hét lên với tôi.
Hai mắt tôi chớp chớp nhìn Hạ Thụ, cười khổ nói:
- Cậu đừng nói nữa, tớ biết hết rồi, vừa nãy lúc tới đây tớ đã gặp bác gái, bác ấy... nói hết cho tớ nghe rồi.
- Có phải bác gái nói cho cậu biết đã nhận được thông báo của bệnh viện?
- Anh đột ngột lên tiếng hỏi, giọng nói có vẻ xa xôi, dường như đang suy
nghĩ điều gì đó, sau đó bỗng dưng như tỉnh ngộ. - Những cái đó đều là kế của tớ với Hạ Thụ. Bọn tớ cố ý để bệnh của cậu ấy trông có vẻ thật
nghiêm trọng, còn liên kết với bác sĩ để diễn vở kịch này. Hạ Thụ vì
muốn giả bộ cho thật giống nên đã uống mấy viên thuốc ngủ, sẽ tỉnh lại
ngay thôi.
- Hả? Diễn kịch? Nói thế là Hạ Thụ không làm sao? Anh
ấy sẽ không chết hả? - Tôi vẫn chưa hiểu, nhưng biết Hạ Thụ không sao là tôi đã hài lòng lắm rồi.
- Cậu yên tâm đi, tình trạng của cậu ấy rất tốt, sẽ tỉnh lại ngay thôi. - Dương Sinh tiếp tục an ủi tôi.
- Nhưng sao các cậu lại phải diễn kịch? Cậu có biết tớ lo lắng cho Hạ Thụ lắm không? - Tôi không nhịn được lên tiếng trách cậu.
- Chẳng phải vì để đuổi cái cô nàng Mỹ Nguyệt đáng ghét đó đi. Cậu xem,
nghe nói Hạ Thụ bị bệnh nặng, người bỏ đi nhanh nhất chính là cô ta. Bộ
mặt thật của cô ta đã bị lột ra rồi. - Dương Sinh hí hửng nói với tôi.
Trời ơi, vì muốn đuổi Mỹ Nguyệt mà họ lừa cả tôi. Họ không biết là tôi lo
lắng thế nào sao? Tôi còn một đống câu hỏi muốn biết, rốt cuộc Hạ Thụ có bị lời nguyền khống chế nữa không? Rốt cuộc là anh có bị bệnh không?
Còn nữa, anh có thực sự quên tôi không? Nhưng giờ đây, tôi lại muốn nhìn anh, cảm nhận niềm vui k