
uy tới mức cao nhất. Trong mắt lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Mỹ
Nguyệt thôi, sao có thể có hình bóng tôi trong đó được? Nhưng trước tình huống này, tôi lại chẳng làm được gì, thậm chí là không thể để Hạ Thụ
nhớ tới tôi.
Rốt cuộc thì tôi có thể làm gì? Tôi còn mộng tưởng
là sẽ giúp Hạ Thụ thoát khỏi lời nguyền, nhưng xem ra bây giờ ngay cả
người nhà của anh tôi còn không qua được thì tôi có năng lực gì để cứu
anh đây!
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay như chong chóng, trước mắt lúc trắng lúc đen, luôn có một thứ gì đó mơ hồ che lấp tầm mắt. Bao
nhiêu người đi lướt qua tôi, thi thoảng lại quay đầu nhìn tôi với ánh
mắt tò mò.
Bàn tay tôi chầm chậm chống vào tường, bắt mình phải
đứng vững rồi lê từng bước về phía thang máy. Không biết bao lâu sau,
cuối cùng tôi cũng đã tới được bên cái thang máy vào lúc mình sắp hoàn
toàn sụp đổ.
Cửa thang máy cũng chầm chậm mở ra trước mặt tôi.
Người đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là một người vô cùng quen thuộc,
Dương Sinh.
Anh cũng nhìn ngay thấy tôi, vội vàng đi ra khỏi thang máy, đưa tay đỡ lấy hai vai tôi, lo lắng hỏi:
- Tiểu Hựu, cậu làm sao thế?
- Dương Sinh, giúp tớ với, giúp tớ với! - Dường như tôi đã nhìn thấy cứu
tinh, bất chấp tất cả nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở.
- Tiểu
Hựu, xảy ra chuyện gì thế? Cậu đừng khóc, kể cho tớ nghe nào. - Dương
Sinh vẫn rất dịu dàng, giống như lần trước khi bị Hạ Thụ đuổi ra ngoài,
tôi đã nhào vào lòng anh, anh luôn khoan dung và chấp nhận tôi, an ủi
tôi.
Tại sao lần nào khi tôi đau khổ, người ở bên cạnh tôi cũng
là Dương Sinh? Trong sự bảo vệ dịu dàng của anh, tôi càng khóc lớn hơn.
- Tiểu Hựu, thang máy xuống tới tầng một rồi, chúng ta ra ngoài trước đã. - Dương Sinh ngượng ngùng ra hiệu, lúc này tôi mới phát hiện ra mình
đang đứng giữa thang máy, những người xung quanh đều trợn mắt nhìn tôi.
Gương mặt tôi nóng bừng, lập tức cúi đầu theo Dương Sinh ra khỏi thang máy,
tới vườn hoa sau của bệnh viện, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Lúc
này, Dương Sinh mới quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng mới thực sự nhìn rõ
sự quan tâm trong mắt anh.
Không phải sự quan tâm dành cho Hạ Thụ, mà là dành cho tôi.
Một lần nữa những giọt nước mắt lại như cơn sóng tràn bờ, tuôn ào ạt khỏi
mắt tôi. Bàn tay Dương Sinh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, muốn xoa dịu nỗi đau
trong lòng tôi. Nhưng hành động này của anh chỉ càng khiến tôi thấy buồn thêm.
- Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu Hựu, cậu đừng sốt ruột, từ từ nói.
- Vừa nãy tớ tới thăm Hạ Thụ, phát hiện ra anh ấy lại bị lời nguyền khống chế rồi, hơn nữa hình như anh ấy đã hoàn toàn quên mất tớ, thái độ với
tớ rất tệ. Dương Sinh, có phải tớ không có cách nào để giúp dược anh ấy
không?
Từ sau khi Thụy Huệ đi, tia hy vọng cuối cùng giúp Hạ Thụ
chiến thắng khỏi lời nguyền đã mất, tôi như con thuyền nhỏ mất phương
hướng, chỉ đành phó mặc cho những con sóng dữ của biển khơi.
-
Tiểu Hựu, cậu đừng lo. Chẳng phải gần đây tình hình của Hạ Thụ rất tốt
sao? Nói không chừng chỉ vì bị khống chế nhất thời, mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi. - Dương Sinh khẽ khàng an ủi tôi.
- Nhưng chỉ cần lời
nguyền không được giải trừ thì nó như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc
nào, sẽ quấy nhiễu cuộc sống của Hạ Thụ. Tớ là yêu tinh Lời ước của anh
ấy, phải bảo vệ anh ấy, để anh được hạnh phúc mới đúng. Nhưng giờ đây tớ chẳng làm được việc gì cả, không giúp được gì cho anh ấy cả.
-
Tớ không biết lời nguyền đó lợi hại như thế nào, nhưng tớ tin vào cậu,
cũng tin tưởng Hạ Thụ, chắc chắn hai người có thể chiến thắng dược lời
nguyền đó. Tiểu Hựu, cậu là vị nữ thần may mắn mang lại hy vọng cho tớ,
bởi thế tớ hy vọng cậu cũng có thể làm được, cho dù xảy ra chuyện gì,
cũng đừng từ bỏ hy vọng. - Dương Sinh ôm tôi vào lòng, nước mắt của tôi
không biết từ lúc nào dã thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh. - Cậu cũng
phải tin Hạ Thụ, chứ không phải len lén ngồi khóc ở đây.
- Tớ
biết... - Tất cả những điều này tôi đều biết, chỉ là... chỉ là sao nhỉ,
tôi không tin Hạ Thụ sao? Tôi muốn nói ra những gì mình nghĩ rồi lại do
dự, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng nói ra, giọng nói lí nhí và không chắc
chắn. - Chỉ là với khả năng của Hạ Thụ thì không thể nào đấu tranh được
với Mễ Liệt, tớ sợ Hạ Thụ sẽ bị tổn thương...
- Tiểu Hựu, cậu
càng phải tin vào cậu ấy, giống như cậu tin tưởng chính bản thân mình
vậy. Có lúc chỉ cần cậu chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện. - Dương
Sinh bỗng dưng thành khẩn nhìn sâu vào mắt tôi và nói.
Có lúc chỉ cần bạn chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện...
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy lời nói của Dương Sinh còn có thâm ý khác, khiến tôi bất giác cau mày.
- Tớ tin anh ấy. Nhưng cậu không biết lời nguyền của Mễ Liệt lợi hại thế
nào đâu, lần nào Hạ Thụ bị lời nguyền khống chế, thái độ của anh ấy đối
với tớ cũng rất lạnh lùng, cứ như một người xa lạ không chút quan hệ nào ấy. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy như một lưỡi dao sắc nhọn cứa thẳng vào tim tớ, khiế