Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324071

Bình chọn: 7.5.00/10/407 lượt.

ng quen thuộc xuất hiện trong
mắt tôi. Hạ Thụ đang đứng quay lưng về phía tôi thay giày, cái bóng ấy
gầy hơn trước rất nhiêu. Anh thay giày xong, bỏ ba lô xuống rồi quay
lại, ánh mắt dừng trên người tôi rồi đóng băng lại.

Đôi mắt đen
láy của anh chuyển động khắp người tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi, trong đó là những tình cảm phức tạp, nhưng tôi nhận ra có sự vui mừng.
Tôi sợ sệt nhìn anh, không biết nên nói gì. Anh đi từng bước lại gần
tôi, mỗi bước chân đều rất nặng, khi đi tới trước mặt tôi, anh đột nhiên đưa tay ra ôm lấy lôi, khiến tôi suýt nữa thì không thở nổi.

- Em về rồi... Em về rồi... Hựu Diệp, cuối cùng em cũng về rồi!

Giọng nói của anh vừa kích động vừa run rẩy, tôi vô thức giơ tay lên ôm anh
muốn dành cho anh sự an ủi. Nhưng người được an ủi dường như lại là tôi, cái ôm dịu dàng, nhịp tim đập thình thịch khiến cái lỗ hổng bất an
trong tôi nhanh chóng được lấp đầy. Cuối cùng tôi cũng an tâm nhắm mắt
lại, giống như được tới thiên đường đầy hạnh phúc.

- Hựu Diệp, thời gian qua em đi dâu vậy? Em có biết anh tìm em mãi không? - Hạ Thụ đột nhiên buông tôi ra, căng thẳng hỏi.

- Xin lỗi, Hạ Thụ, tôi làm anh lo lắng rồi. Mấy hôm nay tôi ở nhà Dương
Sinh, anh ấy chăm sóc tôi rất tốt. Anh yên tâm, tôi không sao. - Thấy
ánh mắt lo lắng của anh, tôi bối rối xin lỗi.

- Dương Sinh? Thì
ra là cậu ta, lẽ ra anh phải đoán trước dược chứ, ở đây em cũng chỉ quen có cậu ta thôi, cũng chỉ biết đi tìm cậu ta. Thế mà hắn không nói gì
với anh. - Hạ Thụ lẩm bẩm.

- Xin lỗi, Hạ Thụ, tại tôi không cho
anh ấy nói. Tôi quá yếu đuối, sợ anh biết tôi ở nhà anh ấy mà không tới
tìm tôi. Còn nếu anh không biết thì ít nhất tôi còn có một tia hy vọng.
Đều lại tôi, nếu không anh cũng không đến nỗi lo lắng cho tôi như thế.

- Cô cũng biết là tôi sẽ lo lắng cho cô sao? Tôi chẳng qua giận quá mắng
cô vài câu, vậy mà học theo người ta bỏ nhà đi bụi! Cô có biết không,
mấy hôm nay tôi lo phát điên lên được! - Hạ Thụ không hề che giấu tâm
trạng của mình, quát lên với tôi.

Tôi hơi bất ngờ. Nên biết rằng
Dương Sinh suốt mấy ngày hôm nay vẫn tỏ ra bất bình vì Hạ Thụ không quan tâm gì tới tôi, không ngờ trong lòng Hạ Thụ lại lo lắng cho tôi như
thế, và anh cũng không hề che giấu cảm xúc thật của mình.

Nhưng giờ đây Hạ Thụ nói thẳng ra với tôi rồi khiến tôi thật là cảm động. Tôi không nhịn được, bật cười.

- Cô lại đang nghĩ cái gì đó? Cười như một con ngốc. - Hạ Thụ xoa đầu tôi, ánh mắt giễu cợt.

- Ha ha, tôi chỉ là vui quá thôi, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi, ngay
cả khi nghe Hạ Thụ mắng tôi, tôi cũng thấy vui. Hạ Thụ, chúng ta đừng
cãi nhau nữa được không? - Sau lần này tôi mới biết, tôi thích cái nhà
này như thế nào, bởi vậy tôi nhìn Hạ Thụ bằng ánh mắt đầy trân trọng.

Ánh mắt Hạ Thụ thoáng sững sờ vì câu nói của tôi, sau đó trở nên rất dịu dàng.

- Được, chúng ta sẽ không cãi nhau nữa. Mấy hôm nay tôi cũng buồn lắm,
cuộc sống của tôi sắp đảo ngược hết vì cô rồi. Rõ ràng là hàng ngày tôi
phải gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt, tan học phải đi hẹn hò với cô ấy mới
đúng. Dù sao thì tôi thích cô ấy, nhưng tôi cứ luôn cảm giác trong sâu
thẳm trái tim mình thực ra đang nhớ một người khác. Nhớ tới người đó là
lôi thấy rất buồn, có lúc lại cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn đột nhiên
bật cười thành tiếng. Cô có biết cái tâm trạng như bị người ta chia đôi
não của mình ra không?

- Hạ Thụ, có phải vì thế nên anh mới thường xuyên đau đầu không? - Nghe lời anh, tôi bỗng dưng tỏ ra cảnh giác.

Hạ Thụ lắc đầu:

- Tôi không biết. Tôi chỉ biết mỗi lần tôi nghĩ tới người đó, không nhìn
rõ mặt người đó, cứ như có một thứ gì đó che mất mắt tôi. Tôi càng muốn
nhìn rõ cô ấy thì lại càng xa cô ấy. - Nói tới đây, Hạ Thụ bỗng dưng
vuốt má tôi, trong ánh mắt là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. - Cho tới hôm nay nhìn thấy cô, vừa nãy khi tôi thấy cô xuất hiện,
trong lòng tôi có một niềm vui bất ngờ, rất kích động, giống y như mỗi
lần nhớ tới cái người trong giấc mơ ấy.

- Hạ Thụ... - Tôi hình như bị mê hoặc bởi ánh mắt chứa chan tình cảm của anh, một lần nữa ngoan ngoãn nhào vào lòng anh.

Tôi nhắm mắt lại để hưởng thụ cái cảm giác kỳ diệu này. Nhưng tôi biết, sự
dịu dàng của Hạ Thụ không phải dành cho tôi, mà là dành cho cái người
vẫn xuất hiện trong đầu anh. Mà người đó là Thụy Huệ. Không sai, Thụy
Huệ mới là người mà Hạ Thụ thích. Từ sau khi biết chuyện cô ấy về nước,
Hạ Thụ không còn chịu sự khống chế của lời nguyền nữa. Nhưng lời nguyền
vẫn phát huy tác dụng, ngăn cản Hạ Thụ nhớ tới hình bóng của cô.

Hạ Thụ chỉ coi tôi là Thụy Huệ mà thôi, thế nên mới dịu dàng với tôi, nếu
không với tính cách của anh, cho dù là lo lắng cho tôi thì cũng không
nói ra những gì mà mình nghĩ. Nhưng giờ đây, tôi không biết mình làm
sao, tôi muốn ích kỷ tạm thời mượn thân phận của Thụy Huệ, tạm thời
không cãi nhau với anh để tận hưỏng sự dịu dàng hiếm hoi này.

Vào lúc tôi còn đang chìm đắm trong


pacman, rainbows, and roller s