
vẫn
còn đang kinh ngạc. - Nói cho cô biết, nhà Hạ Thụ còn giàu có, sang
trọng hơn nhà tôi, không hiểu sao vì sao anh ấy lại sống một mình trong
căn nhà rách nát đó, khuyên thế nào cũng không chịu về nhà.
Nhà
Hạ Thụ còn giàu có, sang trọng hơn? Tôi lại thêm một lần nữa kinh ngạc
tới mức không nói được lời nào. Nhưng tôi hầu như có thể hiểu được tâm
trạng không muốn về nhà của Hạ Thụ. Mặc dù ở trong một căn nhà như thế
có rất nhiều người xung quanh hầu hạ, cơm bưng nước rót tới tận miệng,
nhưng cũng chẳng được tự do. Đi tới đâu cũng bị người ta chú ý, ra ngoài còn phải báo cáo, thật khó chịu!
Nhưng Mỹ Nguyệt chắc chắn là
không cảm thấy thế, bởi vậy cô ta vẫn tỏ ra khó hiểu, dường như đang
nghĩ vì sao Hạ Thụ lại không chịu về nhà.
Khó khăn lắm mới tới
được trung tâm thành phố, cảnh vật bên ngoài từ những hàng cây xanh um
tươi tốt dần chuyển thành những tòa nhà cao chọc trời và những chiếc xe
đi lại như mắc cửi trên đường. Tôi nhìn từng gương mặt người đủ mọi tâm
trạng và những tòa kiến trúc lạ lẫm bên ngoài, cho tới khi chiếc xe dừng lại trước một trung tâm mua sắm lớn, tôi mới yên tâm thở phào một hơi.
Ở riêng với Mỹ Nguyệt thực sự là khó chịu! Không biết vì sao Hạ Thụ có thể chịu đựng được cô ta.
Tài xế đã xuống xe, giúp tôi và Mỹ Nguyệt mở cửa xe. Tôi lúng túng bước xuống xe, bị Mỹ Nguyệt kéo tuột vào trung tâm mua sắm.
Chẳng nhẽ cô ta thực sự tới đây mua đồ sao?
- Chúng ta đi đâu đây? - Thấy Mỹ Nguyệt len lỏi qua các gian hàng, nhưng
không hề dừng lại, cũng không hề ngắm nghía các mặt hàng bày bán bên
trong, tôi hơi lo trong lòng, vội vàng hỏi cô ta.
Cô ta chỉ quay
đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười có vẻ phức tạp, nhưng không trả lời. Tôi luôn cảm thấy nụ cười của cô ta không có ý tốt, nhưng chỉ có thể
cúi đầu tiếp tục đi theo.
Cuối cùng cô ta đi vào một khu vực
khác, dừng lại trước một cửa hàng trà. Bởi vì hôm nay không phải ngày
nghỉ nên người trong quán rất ít. Chỉ có một cô gái ngồi sát cửa sổ đang quay đầu nhìn chúng tôi. Tôi không nhìn rõ dung nhan của cô gái, nhưng
có thể cảm nhận được sự sang trọng toát lên từ từng hành động rất nhỏ
của cô.
Mỹ Nguyệt đua tôi đi vào, tôi theo sau lưng cô ta, đi tới vị trí ở gần cửa sổ - dừng lại trước mặt cô gái đó.
Đã nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, cô gái quay đầu lại, nhìn chúng tôi mỉm cười.
Nụ cười này khiến tôi há hốc miệng. Gương mặt tao nhã của cô gái không
trang điểm quá đậm, nhưng lại vô cùng hoàn hảo. Mái tóc của cô xoăn nhẹ, được buộc gọn sau gáy, trông có vẻ rất tự nhiên. Hai gò má trắng trẻo
ửng sắc hồng khỏe mạnh, đôi môi đỏ như quả anh đào, khi mỉm cười trông
vô cùng thân thiện.
Thân hình cao ráo của cô được khoác lên mình
chiếc quần bò với cái áo sơ mi đơn giản. Đây là một sức hút cao quý khó
cưỡng lại được, hoàn toàn khác với Mỹ Nguyệt, khiến người ta nhìn thấy
là lập tức chìm đắm vào đó.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc nhìn cô,
một hồi lâu sau mới cảm thấy có cái gì đó đang kéo mình, cúi xuống mới
phát hiện ra Mỹ Nguyệt. Bị kéo mạnh, tôi ý thức được sự bất lịch sự của
mình, vội vàng cụp mắt lại rồi ngồi xuống.
Đứng trước một cô gái
xinh đẹp như tiên nữ thế này, tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn
cô. Tôi cúi đầu nhìn đôi chân và những ngón tay ngắn ngủn của mình, một
thân hình không hài hòa, bất giác muốn khóc thật to.
Tôi thế này thì cả dời này cũng không thể trở thành một người phụ nữ cao quý, thanh tao như thế!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ và tự chê trách các khuyết điểm của mình thì Mỹ Nguyệt lên tiếng:
- Xin lỗi Thụy Huệ, để cậu chờ lâu quá.
Thụy Huệ?
Nghe thấy cái tên này, tôi giật mình. Cô ấy là Thụy Huệ? Cái cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trước mặt tôi đây chính người mà Mạ Thụ yêu sao?
Ngực tôi bỗng dưng có một cảm giác gì đó thật khó tả, đắng chát, dường như
có cái gì đó đã chiếm cứ mất trái tim tôi, khiến tim tôi chật chội, khó
chịu, khiến tôi gần như không thở nổi.
Tôi quay đầu lại, nụ cười trên mặt Mỹ Nguyệt giờ đây trở nên thật châm biếm trong mắt tôi.
- Không sao dâu, thực ra tớ cũng mới tới không lâu. - Thụy Huệ nở một nụ
cười hiền hòa, đẹp như đóa hoa thủy tiên. Từ người cô thoang thoảng mùi
nước hoa dễ chịu, giống như một luồng ánh sáng bao phủ lấy cô.
Cô nhìn tôi một cái, mím môi cười:
- Mỹ Nguyệt, đây là bạn cậu à?
- Ha ha, đúng thế, đây là Hựu Diệp, cũng là bạn của Hạ Thụ. - Mỹ Nguyệt
đột nhiên thân mật khoác vai tôi, nụ cười có vẻ trong sáng. Nhưng cho dù cô ta có thể hiện tự nhiên đến đâu thì tôi cũng nhận ra cô ta cố tình
nhấn mạnh vào hai chữ “Hạ Thụ”.
Chắc chắn là cô ta cố ý! Tôi ngượng ngùng nhìn Thụy Huệ, cô nghe thấy tên Hạ Thụ, ánh mắt thoáng tối đi.
- Chào bạn, tớ là Hựu Diệp. - Tôi vội vàng tự giới thiệu.
- Hi, chào bạn, tớ là Thụy Huệ, bạn học cũ của Hạ Thụ. - Thụy Huệ khi nói tới tên Hạ Thụ, sắc mặt có vẻ buồn buồn.
Mỹ Nguyệt rốt cuộc đ