
Chính là cô gái tên Thụy Huệ
lần trước gọi điện thoại tới. Nếu tồi không nhớ lầm thì hình như Dương
Sinh cũng từng nhắc tới cô ấy, nói rằng cô ấy là mối tình đầu của Hạ
Thụ, hơn nữa gần đây đã về nước rồi. Thế có phải là vì Hạ Thụ nhớ lại
tình cảm của mình với Thụy Huệ nên mới khôi phục lại được bình thường
không?
Đúng, tôi phải giúp Hạ Thụ, để anh gặp Thụy Huệ, để họ lại ở bên nhau. Như thế Hạ Thụ sẽ được cứu hoàn toàn! Không biết vì sao,
nghĩ tới tình cảm của Hạ Thụ với Thụy Huệ, trong lòng tôi lại có cảm
giác đau nhói như bị kim châm, giống như có thứ gì dó của mình bị người
ta cướp đi.
Ha ha, tôi đang nghĩ lung tung cái gì thế này? Hạ Thụ có phải thuộc về tôi đâu, huống hồ anh ấy đã không cần tôi nữa...
Tôi lắc mạnh đầu, xua đuổi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình đi, chỉ
hận là không thể quay về ngay lập tức để nói cho Dương Sinh biết cái tin tốt này. Lúc này bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng dộng, dường như Mỹ
Nguyệt đi về phía tôi, tôi sợ hãi vội vàng đọc một câu thần chú, biến
mất khỏi nhà Mỹ Nguyệt.
Nhưng điều kỳ lạ là khi tôi mở mắt ra,
không thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc của Dương Sinh mà lại xuất
hiện ở bên ngoài cửa sổ nhà Hạ Thụ!
Tôi chớp chớp mắt nhìn cái
ban công trước mặt, nhớ lại một chút, hình như ban nãy trong lúc cấp
bách tôi đã đọc sai câu thần chú nên quay về nơi mà tôi muốn về nhất!
Có trời mới biết tôi muốn quay về đây thế nào, muốn về nhìn lại căn biệt
thự sang trọng của búp bê Barbie dành riêng cho tôi. Tôi không phải là
chê cái ổ của Bối Bối không thoải mái, chỉ là không biết vì sao, hình
như tôi đã coi nhà Hạ Thụ là nhà mình, được đứng ở đây một lần nữa, tôi
có cảm giác như mình đã được về nhà.
Đúng rồi! Tôi có thể lén về
thăm mà, đù sao thì tôi cũng thu nhỏ lại rồi, Hạ Thụ chưa chắc đã phát
hiện ra tôi. Nghĩ thế, tôi len lén bay qua cửa sổ.
Trời ơi! Đây là nhà Hạ Thụ sao? Tôi không nhìn nhầm chứ?
Vừa nhìn thấy tình cảnh của ngôi nhà, tôi đã giật nảy mình, vội vàng bay ra nhìn lại, xác định là không sai mới lại bay vào.
Tôi chỉ mới rời khỏi đây một tuần thôi mà, sao căn nhà này lại thay đổi như thế? Tất cả những tấm thảm và đồ dùng có viền ren lần trước bị anh bắt
cất đi giờ được mang ra hết. Tôi vừa nhìn đã thấy ngay căn biệt thự xa
hoa đặt cạnh tủ tivi, vội vàng bay vào trong xem.
Thần kỳ quá,
ngay cả các căn phòng trong ngôi biệt thự cùng trang trí đầy các đồ bằng ren. Tôi đứng trong căn phòng đồ chơi nhỏ xíu, nước mắt không kiềm chế
được cứ thế chảy ra. Tất cả những thứ này là làm cho tôi sao? Hạ Thụ vì
tôi nên mới trang trí cả căn nhà bằng ren như thế sao?
Đồ ngốc,
còn phải nói sao? Hạ Thụ ghét mình phá hoại cách bố trí nhà của anh ấy
như thế, giờ anh trang trí lại nhà còn lộng lẫy hơn mình lúc trước,
chẳng phải vì mình thì vì ai? Thì ra không chỉ có tôi nhớ anh, mà anh
cũng lo lắng cho tôi, anh vẫn chưa ruồng bỏ tôi! Nghĩ tới đây, trong
lòng tôi bỗng thấy thật ấm áp.
Nếu Hạ Thụ đã lo lắng cho tôi như
thế, thì vì sao anh không tới tìm tôi? Nếu không phải là tôi len lén
chạy về nhà xem thì có phải là tới giờ tôi vẫn tưởng rằng anh không chịu tha thứ cho tôi không?
Lúc này tôi bỗng dưng phát hiện ra, trong nhà không những đầy các món đồ bằng ren mà trên bàn ăn trong phòng
khách cũng đầy những món ăn có vẻ rất ngon. Tôi nghi ngờ biến lớn ra rồi chạy vào bếp mở tủ lạnh, kinh ngạc khi thấy trong đó chất đầy thức ăn.
Không chỉ thế, sàn nhà còn được lau sạch sẽ, thậm chí là sáng bóng. Ngay cả
trần nhà cũng không một hạt bụi, không biết Hạ Thụ đã mất bao lâu đã
quét dọn nhà cửa sạch sẽ thế này.
Cảnh tượng này sao quen thuộc
thế? Còn nhớ lần trước khi tôi bị ngất, Hạ Thụ cũng làm một bàn đầy thức ăn cho tôi ăn, hơn nữa khi đó anh còn ra sức làm việc nhà. Rồi cả lần
mà Thụy Huệ gọi điện thoại tới, rõ ràng là anh rất kích động, nhưng lại
chỉ im lặng nấu cơm. Chẳng nhẽ khi tâm trạng kích động, Hạ Thụ dùng việc nhà để phát tiết sao? Hình như là thế, anh lúc nào cũng cố ý che giấu
tâm trạng của mình, không để người khác nhìn thấy, bình thường rõ ràng
rất quan tâm tới tôi, nhưng lại cố ý hung dữ để che giấu.
Vì sao
tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Hạ Thụ chỉ là người không biết cách bày
tỏ nội tâm của mình mà thôi! Vậy mà tôi còn giận anh, tưởng rằng anh
không quan tâm tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu cho anh. Lần đó tôi bị
ngất, vì lo lắng cho tôi mà anh làm một bàn đầy thức ăn, tôi còn tưởng
anh cố ý chơi đểu tôi, tôi thật là ngốc quá!
Một cảm giác tội lỗi và cảm động dâng lên trong tim tôi, sau khi vô tình phá vỡ lớp vỏ bảo
vệ kiên cố của Hạ Thụ, tôi thấy sợ khi phải tiếp xúc với anh, sợ mình
một lần nữa không cẩn thận làm tổn thương trái tim nhạy cảm đằng sau lớp vỏ bảo vệ đó của anh. Nhưng tôi lại muốn lập tức nhìn thấy anh, nói với anh lời xin lỗi.
Lúc tôi còn đang quay cuồng với những suy nghĩ
mâu thuẫn nhau thì cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng khóa lách cách. Tôi
hoảng hốt chạy ra phòng khách, một cái bó