
diện với ánh
sáng trong mắt cậu.
- Cảm ơn cậu. Tớ sẽ... cố gắng! - Thấy cậu
tràn đầy tự tin vào tôi, mặc dù trong lòng vẫn không dám chắc chắn,
nhưng tôi cố gắng gật đầu. - Tớ sẽ không để Hạ Thụ xảy ra việc gì đâu.
- Ừm, như thế thì tốt. - Nghe tôi nói xong, khóe miệng anh xuất hiện một
nụ cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên lưng tôi, làm một biểu tượng “cố lên” bằng
tay rồi kéo tôi vào phòng, - Có gì cần tớ giúp, chỉ cần tớ làm được thì
chắc chắn tớ sẽ giúp cậu.
- Tớ đã làm phiền cậu nhiều lắm rồi...
- Không sao đâu, chúng ta là bạn mà. Hơn nữa ngày trước cậu cũng giúp tớ
một việc rất lớn. Huống hồ Hạ Thụ cũng là bạn tớ. Bây giờ bạn bè có
việc, tớ không thể ngồi không mà nhìn được!
- Dương Sinh, cậu đúng là người tốt. - Tôi bỗng dừng lại nhìn anh, trong lòng thấy thật cảm dộng.
Vì sao Dương Sinh đối với tất cả mọi người đều tốt như thế? Tôi không nhịn được thở dài.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh, câu nói ban nãy khiến anh ngượng thì
phải, hai gò má đỏ bừng. Anh xoa xoa đầu, cười khan hai tiếng.
-
Tớ biết bây giờ trở mặt với Hạ Thụ rồi, nhất thời chắc không thể về nhà
được, hơn nữa cũng không thể đi gặp anh ấy được. Đành phiền cậu tới
trường nhớ quan sát Hạ Thụ, xem anh ấy có chỗ nào không bình thường
không. Còn nữa, nhắc nhở anh ấy tránh xa Mỹ Nguyệt một chút, tớ sợ anh
ấy ngày càng đau đầu. - Vừa nghĩ tới dáng vẻ đau đớn tột cùng của anh
sáng nay là mắt tôi đã cay cay, cảm giác như có gì đó trong lòng dâng
lên.
Dương Sinh gật đầu:
- Chắc chắn rồi. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu ấy mọi lúc mọi nơi, cậu yên tâm đi. Còn về Mỹ Nguyệt... nếu phải
can thiệp thô bạo thì tớ sợ hơi khó. - Trên mặt anh lộ vẻ khó xử. -
Nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.
- Ừm! - Tôi gật đầu, ngồi xuống
chiếc giường bên cạnh. Lời của Dương Sinh khiến tôi thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn như một sợi dây leo quấn
chặt lấy tim tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, tôi ở nhà Dương Sinh đã mấy ngày rồi. Ngày nào Dương Sinh ở trường về cũng kể cho tôi nghe
tình hình của Hạ Thụ hôm đó, điều khiến tôi kinh ngạc là Dương Sinh nói
Hạ Thụ đã quay về với tính cách trước đây, dần dần xa cách Mỹ Nguyệt
hơn.
Đây có lẽ là một tin tốt. Mặc dù tôi khó có thể chịu dựng
được một Hạ Thụ suốt ngày mắng tôi là con ruồi ngu ngốc, nhưng so với
cái tính khí kỳ quái khi bị không chế thì tôi thà thấy Hạ Thụ như lúc
trước còn hơn.
Đã trở về bình thường rồi, Hạ Thụ có nghĩ tới việc đi tìm tôi không? Hoặc hôm đó khi cãi nhau với tôi, anh không bị pháp
thuật khống chế, anh thực sự rất ghét tôi, muốn đuổi tôi đi!
Tôi
vừa giúp Dương Sinh thu dọn đồ dạc vừa nghĩ ngợi lung tung. Bố mẹ Dương
Sinh vẫn chưa về nhà, thế nên tôi vẫn giữ nguyên hình dáng con người.
- Dương Sinh, Hạ Thụ ở trường có nhắc tới tớ không? - Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
Dương Sinh khựng lại một chút, tránh ánh mắt của tôi, lên tiếng:
- Có chứ. Tớ cảm thấy cậu ấy chắc là cũng hối hận rồi, mấy hôm nay cứ thở dài suốt, hơn nữa lúc nào cũng thẫn thờ nhìn mấy món đồ chơi đeo trên
ba lô của bọn con gái, chắc chắn là đang nhớ cậu!
- Dương Sinh,
có ai nói với cậu là cậu không biết nói dối không? - Tôi thở dài một
hơi. - Hạ Thụ là một người thích giấu tâm sự ở trong lòng, sao có thể
nhìn đồ chơi của con gái được? Chẳng giống tính cách anh ấy tí nào. Cậu
không cần an ủi tớ, anh ấy hoàn toàn không nhắc gì tới tớ, đúng không?
Tôi đau lòng cúi đầu, không để Dương Sinh nhìn thấy đôi mắt đã ướt nhòe của tôi.
- Xin lỗi, Tiểu Hựu, tớ không cố ý nói dối đâu. Tớ... tớ chỉ muốn an ủi
cậu thôi! - Dương Sinh vội vàng xin lỗi tôi, sau đó nghiến răng nói với
tôi. - Hạ Thụ đúng là đồ máu lạnh! Chẳng hề có vẻ gì là hối hận cả, hơn
nữa còn lạnh lùng hơn cả lúc trước, ngay cả tớ mà cậu ta cũng chẳng thèm để ý.
Vậy sao? Lạnh lùng, ngang ngược, đây là ấn tượng mà Hạ Thụ cố ý để lại trong lòng mợi người mà. Xem ra anh thực sự đã bình thường
lại rồi. Thôi kệ, tôi đã đoán trước từ lâu rồi, Hạ Thụ ghét tôi như thế, tôi bỏ đi, anh ăn mừng còn không kịp, sao lại thấy hối hận được?
Nhưng nỗi thất vọng trong lòng vẫn khiến tôi không thở nổi, tia hy vọng cuối cùng dã bị dập tắt.
- Tiểu Hựu, cậu đừng đau lòng nữa. Tớ còn một chuyện này muốn nói với
cậu. - Dương Sinh cố ý chuyển chủ đề. - Hôm nay ở trường, tớ bỗng thấy
Hạ Thụ có vẻ rất đau đầu, đang định hỏi cậu ấy có cần giúp đỡ không thì
thấy cậu ấy lại làm như không hề xảy ra chuyện gì. Tớ không biết có phải là do tác dụng phụ của lời nguyền mà cậu nói không, định hỏi cậu xem
sao.
Đau đầu...
Anh vừa nói hai chữ này đã dấy lên một cơn sóng trong lòng tôi, khiến thần kinh tôi lập tức ở vào trạng thái căng
thẳng. Haiz, cho dù Hạ Thụ đã ruồng bỏ tôi, tôi cũng không nhẫn tâm thấy anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Tôi thoáng xao động, cảm thấy tim mình cũng đau nhói.
- Còn chuyện gì khác không? - Để không bỏ lỡ câu