Polly po-cket
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

nói của Dương Sinh, tôi căng thẳng hỏi anh, nhưng thấy anh chỉ lắc đầu.

- Những việc khác... vẫn thế. Hạ Thụ về căn bản là đã khôi phục lại như bình thường, chẳng còn quan hệ gì với Mỹ Nguyệt nữa cả.

Tôi gật đầu, nhưng cảm thấy đây giống như là sự yên tĩnh trước giông bão, cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc một nặng nề.

- Dương Sinh, tớ muốn đi tìm Mễ Liệt thêm lần nữa, lần này tớ phải nói rõ ràng với cậu ấy! - Tôi kiên định nói.

- Tiểu Hựu, vì sao đột nhiên lại nói thế? - Dương Sinh rất kinh ngạc.

- Khi mới biết là Hạ Thụ ruồng bỏ tớ, tớ tưởng là tớ sẽ rất giận anh ấy,
nhưng khi nghe tin anh ấy bị đau đầu, tớ thấy căng thẳng và lo lắng hơn
tất cả mọi người. Tớ nghĩ tớ hiểu rồi, cho dù anh ấy đối với tớ như thế
nào thì tớ cũng không thể bỏ mặc anh ấy được. Thế nên tớ chỉ cần nghĩ
xem làm thế nào để giúp anh ấy, những chuyện khác không quan trọng nữa!

Tôi giống như bỗng dưng nghĩ thông, mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu đã biến
mất, chỉ còn lại một suy nghĩ: Tôi là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, thế
nên tôi phải giúp anh thoát khỏi lời nguyền!

- Tiểu Hựu, cuối
cùng cậu cũng phấn chấn hơn rồi! - Dương Sinh nhìn tôi đầy an ủi, dùng
nụ cười của mình để ủng hộ quyết định của tôi.

Tôi trịnh trọng
gật đầu với cậu, dùng pháp thuật để cảm nhận vị trí của Mễ Liệt, đưa tay ra không khí vẽ một hình chữ thập, lẩm bẩm đọc một câu thần chú, sau đó biến mất trước mặt Dương Sinh.

Khi mở mắt ra, tôi đã tới bên
ngoài cửa sổ nhà Mỹ Nguyệt. Lúc này chắc chắn Mỹ Nguyệt có ở nhà, để cô
ta không phát hiện ra, tôi cố ý quay về với thân hình của một yêu tinh.

Đang chuẩn bị giống như lần trước tới cái bàn xem Mễ Liệt có ở đó không thì
bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng cãi nhau, là tiếng của Mỹ Nguyệt. Tôi có
thể nghe rõ trong giọng nói của Mỹ Nguyệt tràn đầy sự giận dữ, không còn giữ vẻ tiểu thư làm nũng như thường ngày nữa.

Tôi len lén bay lên, nhân lúc họ không chú ý, trốn vào một góc ở cạnh giường đến nhìn lén họ.

Mễ Liệt đã biến thành con người bình thường, đứng đối diện với Mỹ Nguyệt,
lưng dựa vào bàn, hai tay chống xuống bàn, ánh mắt không nhìn Mỹ Nguyệt
mà nhìn chằm chằm vào một nơi khác, nụ cười ngạo nghễ vẫn như mọi khi.

Mặt Mỹ Nguyệt bừng bừng tức giận, gương mặt được trang điểm đậm gần như
biến dạng. Bàn tay cô ta nắm chặt chéo váy, đang chất vấn Mễ Liệt.

- Vì sao Hạ Thụ lại quay lại như trước kia rồi? Chẳng phải cậu biết mọi
pháp thuật sao? Chẳng phải cậu có thể khống chế được con người sao? Sao
lại trở nên như thế? Cậu có biết giờ Hạ Thụ lại không thèm để ý tới tôi
nữa, tôi là chủ nhân của cậu, cậu phải dốc toàn lực giúp tôi chứ, sao
pháp thuật của cậu lại không còn linh nghiệm nữa?

Tôi giật mình bởi lửa giận toát ra từ người Mỹ Nguyệt, bất giác co người lại, rụt rè nhìn họ.

Lẽ ra hôm nay chỉ muốn tới nói chuyện với Mễ Liệt, không ngờ lại chứng
kiến cảnh tượng này. Nhìn ánh mắt của Mỹ Nguyệt, tôi bỗng dưng nhớ ra,
nới không chừng có thể tìm ra manh mối gì từ những lời Mỹ Nguyệt nói.

Tôi vừa cầu nguyện, vừa tiếp tục quan sát họ.

Ánh mắt của Mễ Liệt khẽ chuyển động, nhìn Mỹ Nguyệt từ trên xuống dưới, cười phì một tiếng:

- Cô tưởng rằng cô là chủ nhân thực sự của tôi sao? Đó chỉ là do họ quyết định thôi, tôi không hề coi cô là chủ nhân. - Cậu ta nhướng mày đầy vẻ
khiêu khích, rồi ngang ngược hừ lạnh một tiếng. - Cô tưởng rằng pháp
thuật là vạn năng sao? Pháp thuật chỉ có thể khống chế được tư tưởng của con người, nhưng không thể khống chế được trái tim của người đó. Nếu có một sức mạnh khiến trái tim người đó nảy sinh sức mạnh bài xích pháp
thuật thì pháp thuật đó sẽ tự nhiên bị giải trừ.

Bài xích? Giải trừ?

Thì ra ngoài Mễ Liệt ra thì pháp thuật cũng có thể được giải trừ bởi thứ khác?

Vậy sự bài xích đó...

Tôi không quan sát họ nữa, chỉ dựa lưng vào tường suy nghĩ. Nghe lời Dương
Sinh, rồi thấy phản ứng của Mỹ Nguyệt, cuối cùng tôi cũng tin là mấy hôm nay Hạ Thụ đã khôi phục lại rất nhiêu rồi. Chẳng nhẽ trong lòng anh có
thứ gì đó có thể khiến anh tự bài xích pháp thuật sao? Đó là gì nhỉ?

Lúc này, Mỹ Nguyệt lại lên tiếng:

- Sức mạnh gì khiến Hạ Thụ bài xích pháp thuật? Cậu phải tìm ra cho tôi!

- Hừ, loài người ngu ngốc. Tôi niệm câu thần chú bắt Hạ Thụ yêu cô, sức
mạnh bài xích đó đương nhiên là vì anh ta đã thực sự thích một người
khác. Còn về người này thì dựa vào thủ đoạn của cô lại không tìm được
sao?

Lời nói cùa Mễ Liệt phút chốc giải đáp được câu hỏi của tôi. Tôi nhìn bức tường trắng xóa, bỗng dưng nhớ lại câu khẩu hiệu mà mọi
người thường hô vang: Sức mạnh của tình yêu là vô hạn. Nói như thế, vì
Hạ Thụ đã thích người khác rồi nên sức mạnh của pháp thuật mới trở nên
yếu đi. Người này nói không chừng có thể giải trừ lời nguyền trên người
Hạ Thụ!

Nhưng người này là ai nhỉ? Người mà Hạ Thụ thích...

Chẳng nhẽ là cô ấy?

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện một giọng nói.