The Soda Pop
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 7.00/10/400 lượt.

thôi! - Dương Sinh nói xong lập
tức bụm miệng lại, thận trọng nhìn tôi.

Tôi cố gắng nén cảm giác
muốn ngất của mình, nở một nụ cười gượng gạo với anh, thực ra cái miếng
thịt một năm ấy là tôi bịa ra, ai ngờ nhà Dương Sinh thực sự có chuyện
dó!

Cho dù thế nào thì tôi vẫn cố gắng giúp Dương Sinh quét dọn
phòng. Khó khăn lắm mới sắp xếp gọn gàng được căn phòng, đột nhiên cậu
đứng trước mặt tôi, đưa một cái giỏ ra trước mặt tôi bằng thái độ thành
kính:

- Tiểu Hựu, tớ vừa tìm thấy dưới gầm giường, không tệ đúng không? Sau này cậu ngủ ở đây nhé!

Ngủ trong cái giỏ này? Tôi quan sát cẩn thận cái giỏ, hình như nó thực sự
rất giống mọt cái giường, trong đó có một lớp vải mềm, giống như cái
giường chuyên dùng để ngủ vậy.

- Ngày trước khi Bối Bối ở nhà tớ cũng ngủ ở đây, nó thích lắm. - Dương Sinh đắc ý nói.

- Bối Bối là ai? Nhà cậu có trẻ con à? - Tôi nghi hoặc, chẳng nhẽ nhà
Dương Sinh nghèo tới độ không mua nổi một cái nôi sao, để trẻ con phải
ngủ trong cái giỏ này.

- Không phải, Bối Bối là con chó ngày trước nhà tớ nuôi, nhưng giờ mang tặng người khác rồi. - Dương Sinh gãi đầu nói.

Chó...

Thì ra cái giỏ này là ổ chó, tôi đường đường là yêu tinh Hựu Diệp xinh đẹp
đáng yêu nhất của thế giới yêu tinh mà phải ngủ trong ổ chó sao?

- Sao thế, Tiểu Hựu không thích à? - Dương Sinh nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương.

- Không... không có, tớ thích lắm! - Tôi vội vàng xua tay. Nếu mà Hạ Thụ
bắt tôi ngủ ổ chó, chắc chắn tôi sẽ cho rằng anh ta cố tình chơi khăm
tôi, nhưng giờ người đứng trước mặt tôi là Dương Sinh, Dương Sinh chắc
chắn là thật lòng cảm thấy cái ổ chó đó rất thích hợp với tôi.

Ai da, sao lại nghĩ tới Hạ Thụ rồi? Dường như chỉ cần nhắc tới cái tên này là tim tôi lại nhói đau.

- Tốt quá, Tiểu Hựu, cậu cứ ở tạm đây nhé, tớ đảm bảo sẽ khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.

Trước sự hưng phấn khác thường của Dương Sinh, khóe miệng tôi nở một nụ cười
bất an. Tôi thực sự có thể yên tâm ở nhà Dương Sinh sao? Không quan tâm
tới sự giận dữ mà Hạ Thụ dành cho tôi, không nghĩ về lời nguyền của Mễ
Liệt và âm mưu của Mỹ Nguyệt nữa, tôi thực sự có thể làm thế sao? Sống ở nhà Dương Sinh, chỉ là để trốn chạy mọi khó khăn mà thôi...

Tôi
tựa vào ban công nhìn ra bên ngoài, vầng mặt trời chói mắt đang ở rất
gần tôi, những tia nắng ấm áp phủ lên người tôi. Tôi nhìn cái đu quay
khổng lồ ở đằng xa, bao nhiêu màu sắc lướt qua trước mắt tôi, trái tim
tôi vẫn như có cái gì nghèn nghẹn trong đó, mãi không thể bình thường
được.

Quả nhiên tôi không thể trốn tránh được. Chỉ cần yên tĩnh
là tôi lại nghĩ tới gương mặt của Hạ Thụ. Những lời nói đau lòng mà anh
nói với tôi và cả sự dịu dàng thi thoảng lắm anh mới bộc lộ đều khiến
tôi không thể nào quên, khiến tình cảm lôi dành cho anh cũng dần trở nên phức tạp, không biết là nên giận hay nên cảm ơn anh.

Tôi khó có
thể hình dung được tâm trạng mình lúc này, chỉ biết chép môi, rồi liếm
môi để làm ướt đôi môi khô nẻ. Vừa quay người lại tôi đã giật nảy mình
khi thấy Dương Sinh đang lặng lẽ đứng sau:

- Sao cậu đứng sau lưng tớ mà không lên liếng?

- Tớ thấy cậu không hiểu nghĩ gì mà say mê thế, gọi mấy tiếng chẳng có
phản ứng gì nên không tiện làm phiền cậu nữa. - Ánh mắt Dương Sinh nhìn
tôi hơi phức tạp, giọng nói của cậu rất nhẹ, dường như thực sự sợ câu
nói của mình sẽ làm phiền tới tôi.

Tôi lắc đầu, ánh mắt khẽ cụp xuống, nhìn xuống đất, giọng nói cũng trầm hẳn:

- Tớ sợ tớ rời khỏi Hạ Thụ, anh ấy lại đi tìm Mỹ Nguyệt. Lần trước cậu
cũng thấy rồi đấy, chính Mỹ Nguyệt bắt Mễ Liệt phải dùng pháp thuật để
khống chế Hạ Thụ. Pháp thuật này có khả năng gây tác dụng phụ cho con
người, sáng nay Hạ Thụ bị đau đầu, tớ sợ anh ấy còn có thể bị tổn thương lớn hơn...

Tay trái của tôi nắm chặt lấy các ngón tay phải,
dường như như thế thì có thể cho mình thêm sức mạnh. Nhưng cho dù thế
nào, trong lòng tôi cũng đang bị giày vò bởi cảm giác tự trách.

Bàn tay của Dương Sinh nhè nhẹ đặt lên vai tôi, một bàn tay khác thì xoa
mái tóc ngắn của tôi, khẽ thở dài, trầm tư nhìn tôi, giọng nói cũng đầy ý nghĩa:

- Tiểu Hựu, không thể trách cậu được, cậu đã cố hết sức
rồi, chỉ tại Hạ Thụ không hiểu được tấm lòng của cậu thôi. Cậu tin tớ
đi, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ hiểu. Tớ thích cậu phải luôn vui vẻ và
mỉm cười, thích một người luôn tràn đầy tự tin và hy vọng với thế giới. - Anh bỗng dưng rụt tay về, móc từ túi áo ra một món đồ quen thuộc ra
trước mặt tôi, sau đó kéo tay tôi, đặt vào lòng bàn tay tôi rồi nhẹ
nhàng đóng các ngón tay lại. - Đây là cái cài áo cậu tặng tớ, cảm ơn cậu đã cho tớ dũng khí và sức mạnh, làm thay đổi số phận của tớ. Giờ tớ trả lại nó cho cậu, hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho cậu.

Bàn
tay tôi nắm chặt lấy cái cài áo, các ngón tay đau nhói vì bị nó cứa vào, nhưng vẫn không thể bằng nỗi đau trong lòng. Khi tôi ngẩng lên nhìn
Dương Sinh một lần nữa, tôi không biết làm thế nào để đối