Snack's 1967
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 7.5.00/10/401 lượt.

chẳng có chỗ nào dành cho tôi. Bởi vì tôi là một con yêu tinh vô dụng sao? Không thể nào bảo vệ được chủ
nhân của mình, bị chủ nhân ruồng bỏ, thế nên không ai có thể giúp tôi...

Tôi đi lang thang trên đường, bất giác men theo con đường quen thuộc đi tới trường của Hạ Thụ. Tôi vẫn còn nhớ, ở đây, Hạ Thụ đã đồng ý cho tôi ở
lại, hôm đó tôi còn tưởng tương lai của mình sẽ vô cùng sáng lạn. Tiếc
là...

Tôi đứng ở cổng trường, cô đơn rơi nước mắt.

- Tiểu Hựu! Cậu ở đây làm gì? - Bỗng dưng một giọng nói quen thuộc ngắt ngang dòng nước mắt của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên như không tin vào mắt mình, thấy trong ánh mặt trời là
một thân hình cao lớn. Anh đang đập quả bóng rổ trong tay, bước nhanh về phía tôi. Ánh mặt trời màu vàng kim tạo thành một vòng hào quang dịu
dàng xung quanh anh, giống như thiên thần trong giấc mơ. Cho dù là ngược sáng, tôi cũng có thể nhận ra anh - Dương Sinh!

- Dương Sinh,
Dương Sinh... - Tôi lẩm bẩm gọi tên anh, bao nhiêu ấm ức, tủi thân, sợ
hãi, lo lắng trong phút chốc khiến tôi sụp đổ. Tôi chạy nhanh nhào vào
lòng anh, đau đớn khóc lên.

- Tiểu Hựu, xảy ra chuyện gì thế? Cậu đừng khóc nữa, dừng khóc nữa. - Dương Sinh hốt hoảng vỗ về tôi, vuốt
khẽ tóc tôi. Trước sự dịu dàng của anh, tôi càng không kiềm chế nổi nỗi
đau khổ của mình, dường như mọi nưởc mắt trong tôi đều đã chảy cạn.

Cuối cùng Dương Sinh không nói gì nữa, chỉ ôm tôi thật chặt, dùng thân hình
của anh để giữ chặt tôi. Dần dần, tôi khóc mệt rồi, ngóc đầu lên run
giọng nói:

- Hạ Thụ đuổi tớ ra ngoài rồi, anh ấy không cần tớ nữa.

- Xảy ra chuyện gì thế? Sao Hạ Thụ lại đuổi cậu ra ngoài? - Dương Sinh
kinh ngạc hét lên. - Chẳng nhẽ cái lời nguyền mà cậu nói đã khống chế
cậu ấy hoàn toàn rồi?

- Tớ không biết, nhưng anh ấy không nghe
lời tớ, còn đuổi tớ đi. Dương Sinh, tớ nên làm thế nào? - Tôi tóm chặt
áo Dương Sinh, giống như tóm lấy ngọn cỏ cuối cùng trong dòng nước.

- Cậu đừng khóc, nói cho tớ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - không biết xảy ra chuyện gì nên Dương Sinh cũng rất lo.

Tôi cố gắng nín khóc, nói cho anh nghe về sự thay đổi của Hạ Thụ, Dương Sinh cũng như tôi, vô cùng hoang mang.

- Tiểu Hựu, hay là cậu tới nhà tớ nghỉ một lát đã, một mình cậu cứ lang
thang ở ngoài nguy hiểm lắm. Chuyện của Hạ Thụ chúng ta sẽ từ từ nghiên
cứu. - Dương Sinh suy nghĩ rất lâu, nghiêm túc nói với tôi.

- Dương Sinh, cảm ơn cậu. - Anh chịu giữ một yêu tinh Lời ước vô dụng như tôi, tôi thấy cảm kích muôn phần.

- Ha ha, không cần cảm ơn, Tiểu Hựu gặp khó khăn nghĩ ngay tới tớ, tớ vui còn không kịp nữa là. - Dương Sinh đột nhiên nắm chặt tay tôi.

Trước ánh mắt mơ màng của anh, tôi thấy hơi bối rối, vội vàng rụt tay về. Bản năng mách bảo tôi hãy tránh ánh mắt của anh, đừng suy đoán những hàm ý
trong ánh mắt ấy nữa.

- Dương Sinh, nhà cậu có ai nữa không? - Cùng Dương Sinh về tới nhà anh,
vừa bước vào nhà tôi đã phát hiện ra trên tủ giày chất một đống các loại giày đủ mọi kiểu dáng, khiến tôi vội vã túm áo anh lại hỏi khẽ.

- À, bố mẹ tớ tối mới về, yên tâm đi, giờ ở nhà chẳng có ai đâu. - Dương
Sinh quay đầu lại nói, khóe miệng nở một nụ cười tươi rói.

-
Nhưng họ vẫn sẽ về! Không được, tớ đi đây, bị họ nhìn thấy thì tớ phải
giải thích thế nào? - Tôi quay đầu định chạy, nhưng bị Dương Sinh giữ
lại.

- Tiểu Hựu, cậu quên là mình có thể biến nhỏ lại được sao?
Tớ giấu cậu trong phòng tớ, không ai phát hiện ra đâu. - Dương Sinh kiên nhẫn giải thích, ánh mắt anh rất kiên định khiến trái tim rối bời của
tôi bình tĩnh lại.

- Ừ nhỉ, suýt thì tớ quên mất. Nhưng như thế có phiền cậu không? - Tôi nhìn cậu bằng ánh mắt hối lỗi.

- Giúp được Tiểu Hựu là tớ vui lắm rồi, sao lại phiền phức chứ? - Ánh mắt của Dương Sinh lại trở nên sâu thẳm, khiến trái tim tôi lại nổi sóng.

Vì sao Dương Sinh lại nói thế? Chẳng nhẽ cậu ấy đối với tôi...

Không thể nào! Tôi mới quen biết Dương Sinh đã bao lâu đâu! Huống hồ cậu ấy
cũng biết thân phận của tôi, sao có thể có ý gì khác với tôi đưực? Mặc
dù ngày trước khi làm nhiệm vụ cũng đã thấy chủ nhân bộc lộ ánh mắt nồng nàn ấy với con gái, nhưng Dương Sinh chắc chỉ là hơi nhiệt tình chút
thôi!

Không mấy chắc chắn, tôi theo Dương Sinh vào phòng anh. Căn phòng hơi bừa bộn, trên tường dán đầy poster của đội bóng NBA, trên sàn nhà chỗ nào cũng thấy vứt bừa bãi tạp chí và sách vở, hoàn toàn khác
với căn phòng lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp của Hạ Thụ!

- Tiểu
Hựu, có phải cậu thấy nhà tớ bẩn lắm không? Thực ra bình thường không
vậy đâu... - Dương Sinh đỏ mặt, vội vàng đưa tay thu dọn đồ đạc.

- Ha ha, để tớ giúp cậu. Thực ra cũng không sao, chủ nhân lần trước nữa
của tớ mới gọi là bừa bộn, tớ còn tìm thấy một miếng thịt đã để 1 năm
trong nhà anh ta! - Tôi nói chuyện để Dương Sinh bớt ngượng.

- Ha ha ha, vậy sao? Nhà tớ thì chưa đến nỗi, mẹ tớ chỉ mới tìm thấy một
miếng thịt dể trong tủ lạnh có nửa năm