
i áo mà tôi tặng anh
lúc sáng. Gân xanh nổi rõ trên tay anh, các ngón tay miết chặt lên cái
cài áo, ném mạnh xuống đất.
“Cạch”.
Cái cài áo rơi xuống đất, va chạm khiến nó méo đi. Tôi nghe thấy trái tim mình như có gì đó vỡ vụn.
- Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, không được một mình đi ra ngoài, hơn
nữa không được đi gặp Dương Sinh nữa! Chẳng nhẽ cô coi những gì tôi nói
là gió thoảng bên tai à?
Tôi tự mình đi gặp Mễ Liệt chứ có phải
Dương Sinh đâu! Vì sao Hạ Thụ bỗng dưng trở nên đáng sợ thế? Sáng nay
chẳng phải anh vẫn còn vui vẻ gọi tôi là con ruồi ngu ngốc sao? Chẳng
nhẽ vì tới trường gặp Mỹ Nguyệt nên anh lại bị lời nguyền khống chế?
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh, muốn giải thích với anh, nhưng vừa mới mở miệng ra đã chẳng nói được gì.
- Đừng chối, cũng đừng giải thích với tôi. Vừa nãy lúc ở trường, tôi thấy Dương Sinh cũng có một cái cài áo giống y hệt cái sáng nay cô bắt tôi
đeo. Nếu không phải cô tặng cậu ta thì cậu ta lấy ở đâu ra? Cũng chỉ cô
mới thích cái thể loại ấu trĩ này thôi! - Ánh mắt của Hạ Thụ sầm xuống,
dừng lại trên cái cài áo trên sàn nhà. Anh cúi lưng xuống, nhặt cái cài
áo đã hỏng lên, đặt lên bàn.
- Thế mà sáng nay tôi còn tưởng nó
là bùa may mắn, đeo lên người. Cô có biết mọi người ở trường nói gì tôi
không? Họ thấy tôi và Dương Sinh đều có cài áo giống hệt nhau, nói là
tôi có bạn gái còn bắt cá hai tay, giờ cả trường đều đang đồn đại lung
tung! Nếu cứ như thế thì chắc chắn Mỹ Nguyệt sẽ nói với người nhà của
tôi. Cô muốn cả thế giới biết là cô sống ở nhà tôi, ép tôi phải đuổi cô
đi sao?
- Tôi đâu biết là lại xảy ra chuyện này! - Tôi ấm ức nhìn cái cài áo, trong đầu thấy trống rỗng.
Đúng rồi, lần đầu gặp Dương Sinh, để cảm ơn anh ấy đã giải nguy giúp tôi nên tôi tặng cái cài áo cho anh. Không ngờ anh vẫn giữ, lại còn đeo đúng
ngày hôm nay nữa chứ!
- Xin lỗi, Hạ Thụ, tôi không biết là lại
mang tới nhiều phiền phức cho anh như thế, tôi xin lỗi. Nhưng tôi thề,
hôm đó gặp Dương Sinh ở khu vui chơi xong, tôi không liên lạc với cậu ấy nữa, còn về cái cài áo...
- Đừng nói nữa! Cô không cần nói gì
nữa, đừng có giải thích mấy lời sáo rỗng ấy nữa! - Anh nhếch miệng nói
bằng thái độ khinh miệt. - Thực ra chính vì cô sống ở nhà tôi nên mới
gây ra cho tôi bao nhiêu phiền phức. Nói là yêu tinh, nói là đến để giúp tôi thực hiện nguyện vọng, cô nói xem, rốt cuộc thì cô đã giúp tôi được việc gì!
- Anh... - Một cảm giác buồn bã khó tả dâng lên trong
tôi, mọi lời định nói đều nghẹn ngang trong cổ họng, đến nỗi thấy ngực
mình tưng tức, nhưng chỉ biết ngậm nước mắt nhìn Hạ Thụ, vẻ mặt ấm ức,
chẳng nói được lời nào.
Đúng thế, tôi chẳng làm được việc gì cả?
Nhưng vì anh, tôi vẫn không ngừng nỗ lực mà! Anh có biết không, hôm nay
vì anh mà suýt chút nữa tôi đã dùng hết chút năng lượng cuối cùng! Nhưng anh lại chỉ nhìn thấy khuyết điểm của tôi!
Tôi nắm chặt cái cài
áo, giữ khư khư trước ngực mình, nhìn sắc mặt có vẻ trách cứ của anh,
những giọt nước mắt tủi thân cuối cùng không kìm nén được nữa, cũng trào ra.
- Anh nói thế nghĩa là muốn đuổi tôi đi đúng không? Tôi biết là anh ghét tôi, ngay từ đầu anh đã không thích tôi, không muốn tôi
sống ở đây. Nếu đã như thế thì tôi còn ở đây làm gì? Tôi đi là được chứ
gì! Anh muốn tôi đi thì tôi đi. - Tôi nhìn anh một cái. - Dù sao thì tôi cũng chỉ là một phiền phức lớn, tôi đi anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Hạ Thụ cũng không giữ bình tĩnh nổi nữa, đứng bật dậy, chỉ tay ra ngoài cửa rồi quát lên:
- Cô muốn đi thì đi ngay, dù sao tôi cũng không giữ cô lại đâu! Đi là tốt nhất, tôi càng yên tĩnh.
Lời của anh khiến sợi dây lý trí của tôi đứt tung.
- Anh nói đấy nhé... được, tôi đi ngay đây! - Tôi đập cánh rồi bay lên,
nhìn anh một lần cuối, nén nước mắt rồi quay người, bay về phía cửa.
Vừa mới quay người đi, nước mắt đã trào ra.
Tôi đưa tay lên bụm miệng, không để mình khóc thành tiếng.
Hạ Thụ, anh khiến tôi đau lòng quá!
Tôi không biết có phải vì lời nguyền nên anh mới đuổi tôi đi không, nhưng
tôi thực sự rất tuyệt vọng. Anh đã không nghe lọt tai những gì tôi nói
nữa rồi, thậm chí ngay cả nước mắt của tôi cũng không thể khiến anh thỏa hiệp! Thế mà sáng nay tôi còn vui mừng, tưởng là mình nắm được “thóp”
của anh, tưởng là anh quan tâm tới tôi, thì ra tất cả chỉ là giả! Tất cả chỉ là ảo giác! Anh hoàn toàn không nghe những gì tôi nói, anh giống
như một con sư tử nổi giận, không nhìn thấy gì cả, không quan tâm tới gì cả, ngang ngạnh tấn công mọi thứ ở xung quanh mình!
Thì ra sức
mạnh của tôi quá nhỏ bé, hoàn toàn không thể thay đổi được anh. Có thể
tôi chạy ra ngoài không phải vì giận anh, chỉ vì đang muốn trốn tránh
cái tôi vô dụng của mình mà thôi...
Tôi bay ra ngoài cửa, biến
thành một con người, ôm theo tâm trạng vô cùng phức tạp, chạy xuống lầu. Bên ngoài là thế giới xa lạ, tôi lau khô nước mắt, sợ hãi nhìn xung
quanh. Thế giới lớn như thế nhưng lại