
ra đây, Mễ Liệt!
Tôi lắc lắc món đồ chơi trong tay, một luồng khói trắng phụt ra, trong làn
khói mơ hồ đó, một con yêu tinh có đôi cánh như của tôi từ trong bay ra. Mễ Liệt đang cầm một quyển sách, ánh mắt khó chịu trước vị khách không
mời mà đến là tôi.
Tôi búng ngón tay, lập tức biến thành một người lớn.
- Mễ Liệt! - Tôi kích động gọi tên cậu.
Cậu ta vẫn giữ cái vẻ bực mình đó, ánh mắt châm biếm và ngạo nghễ, dường
như sự vật gì trong mắt cậu ta cũng chỉ như thế mà thôi. Cậu ta khoanh
hai tay nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút thân thiện nào:
- Cậu tới đây làm gì?
- Rốt cuộc là cậu đã làm gì với Hạ Thụ? Sáng hôm nay sao anh ấy lại đột
nhiên đau đầu như thế? - Vừa nghĩ tới sắc mặt đau đớn của Hạ Thụ sáng
này là tim tôi đã thấy đau nhói.
- Tôi làm gì là quyền tự do của
tôi, không tới lượt cậu can thiệp vào. Hơn nữa, tôi chẳng làm gì cả, ai
mà biết vì sao anh ta lại đau đầu chứ?
- Không thể nào! Cậu đã
niệm chú khống chế tâm thần của anh ấy, chắc chắn là tác dụng phụ của
lời nguyền, đúng không? - Tôi giận dữ chỉ trích cậu.
- Cậu có đi
học không hả? Thầy giáo nói là lời nguyền khống chế tâm thần sẽ gây ra
đau đầu sao? Lời nguyền đúng là có tác dụng phụ, nhưng chỉ khiến ký ức
người ta bị đảo lộn một chút thôi, cậu nói là đau đầu chắc chắn không
phải do lời nguyền gây ra. - Mễ Liệt bĩu môi nói.
Không phải tác
đụng phụ của lời nguyền sao? Tôi tin Mễ Liệt, những vấn đề chuyên môn
này chắc chắn là cậu ấy không nhớ sai, hơn nữa Mễ Liệt cũng không thích
nói dối.
- Thế có phải sáng nay cậu lại niệm câu thần chú mới không? - Tôi đoán thêm lần nữa.
Ánh mắt Mễ Liệt nhìn tôi sầm xuống, cả người cậu toát lên một vẻ nguy hiểm:
- Tôi đã nói rồi, tôi chẳng làm gì cả. Hựu Diệp, từ lúc nào cậu trở nên
không tin tưởng tôi như thế? Tôi thấy cậu ở với con người lâu quá nên
nhiễm cả thói quen xấu của họ rồi.
- Cậu nói gì? Người nhiễm thói quen xấu của con người nhiều nhất là cậu thì có! - Tôi nghiêm khắc chỉ
trích cậu, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung dữ của cậu, tôi nghĩ lại chỉ có
cậu ta mới có thể cứu được Hạ Thụ, tôi không thể cãi nhau với cậu ta
nữa, thế là tôi mềm giọng cầu xin, - Mễ Liệt, lời nguyền của cậu khiến
Hạ Thụ không chịu nổi nữa rồi. Tớ cầu xin cậu, giải bỏ lời nguyền cho
anh ấy đi.
- Tôi không giải lời nguyền đâu. Tôi nói lại lần cuối, anh ta đau đầu không có liên quan gì tới tôi cả. Con người luôn yếu ớt, có rất nhiều nguyên nhân khiến sức khỏe của họ bị tổn thương, cậu định
quy hết tội cho tôi à? - Giọng nói của Mễ Liệt càng thêm lạnh lùng, sau
đó là lời cảnh cáo. - Hựu Diệp, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên tránh xa
con người một chút, cậu chỉ tới đây để hoàn thành công việc của cậu
thôi, không cần thiết phải toàn tâm toàn ý giúp họ. Mối quan hệ giữa cậu với con người càng tốt thì càng bị lún sâu vào, sẽ có một ngày cậu bị
con người giữ chặt, rơi vào một nơi mà không bao giờ thoát ra được. -
Bỗng dưng cậu ta ghé sát vào tôi, mắt nhìn tôi chòng chọc, dường như
muốn xuyên thấu cả người tôi.
- Không... không đâu. Con người mà
tớ biết là một sinh vật ấm áp, họ sẽ không làm tổn thương tớ đâu. Cậu
đừng nói những câu kỳ lạ như thế để lảng tránh chủ đề kia. - Tôi nhìn
thấy mình trong ánh mắt của cậu, bỗng dưng cảm thấy ánh mắt đó thật thâm hiểm, bất giác lùi về sau một bước.
Mễ Liệt trước mặt tôi bỗng
dưng biến thành một ác ma, lớn dần trong mắt tôi. Tôi lại nhìn thấy ánh
mắt chế giễu của cậu. Tôi không nhịn được, lùi thêm mấy bước nữa.
- Hừ, Hựu Diệp, cậu vĩnh viễn không phải đối thủ của tôi. Đừng có tới làm phiền tôi nữa, tôi tuyệt đối không giải bỏ lời nguyền cho Hạ Thụ đâu. - Mễ Liệt vui vẻ khi thấy tôi dần thỏa hiệp, cậu đưa một ngón tay về phía tôi, một luồng sáng vụt qua, trước mắt tôi lại là khung cảnh của nhà Hạ Thụ.
Mễ Liệt đã dùng pháp thuật để biến tôi về nhà! Năng lực của cậu mạnh tới đến thế sao? Tôi giống như bị người ta giội một gáo nước
lạnh, lạnh buốt từ đâu đến chân.
Tôi đã thua cậu ta rồi, cũng
giống như mọi lần thí nghiệm ở trường ngày trước, tôi chưa bao giờ thắng cậu. Giờ cậu ta dã giỏi hơn rất nhiều, còn tôi thì vẫn vô dụng như thế, tôi dựa vào cái gì để cứu Hạ Thụ đây?
Tôi buồn rầu thở dài, quay đầu lại đã thấy một cái bóng xuất hiện trước mặt mình, che khuất cả ánh sáng. Tôi sững sờ ngẩng đàu lên, ánh mắt chạm ngay phải gương mặt của
người trước mặt, giật mình lùi về sau mấy bước.
- Hạ Thụ, hôm nay anh về sớm thế.
Sắc mặt anh tái xanh, lườm tôi một cái rồi ngồi phịch xuống ghế salơn, nhìn tôi chòng chọc, không nói gì, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ người anh
bỗng chốc khiến nhiệt độ trong phòng hạ thấp.
- Chẳng phải anh
đang ở trường sao, sao đột nhiên lại quay về thế? Có phải là đau đầu
không? - Thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, tôi quan tâm lại gần anh,
đương nhiên vẫn rất thận trọng.
- Cô còn dám hỏi tôi! - Anh đưa
tay về phía tôi, xòe bàn tay ra, trong đó là cái cà