80s toys - Atari. I still have
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323993

Bình chọn: 9.5.00/10/399 lượt.

như thế, nước mắt
tôi rơi lã chã, vì sự đau đớn của anh, cũng vì sự bất lực của tôi. Không biết cái cài áo có thực sự có tác dụng hay là vì nguyên nhân khác mà
anh chầm chậm mở mắt ra, không còn vẻ dau đớn như trước nữa. Anh ngước
mắt lên nhìn tôi, đôi lông mày cau tít lại giãn dần ra.

Hạ Thụ thực sự khỏe rồi sao? Cái cài áo may mắn của tôi lại một lần nữa linh nghiệm sao?

- Hạ Thụ, anh cảm thấy thế nào? - Tôi đỡ lấy vai anh, hỏi.

- Không sao rồi, không phải lo đâu. - Hạ Thụ chậm rãi lắc đầu, dường như vẫn chưa quên cảm giác đau đớn ban nãy.

Anh dựa vào vách tường rồi đi ra phòng khách, ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn,
không nói lời nào. Tôi chỉ biết lo lắng ngồi cạnh anh, nhìn anh bối rối. Một lúc sau, anh đột ngột đứng lên, đưa tay cầm cái ba lô bên cạnh:

- Sắp muộn rồi, tôi đi học trước đây, lúc nào về sẽ dọn dẹp lại bếp.

- Hạ Thụ, hay là anh xin nghỉ đi, vừa nãy nhìn anh đau đớn lắm, nếu ở
trường lại bị thì làm thế nào? - Tôi vội vàng chạy ra ngăn anh lại.

- Cô đừng có nói xúi quẩy, vừa nãy tôi chỉ chóng mặt thôi, làm gì tới mức như cô nói! - Hạ Thụ bực bội đẩy tôi ra, tiếp tục đi ra cửa.

Chóng mặt? Chóng mặt mà đau tới mức lăn lộn trên đất à?

Tôi sầm mặt giữ anh lại lần nữa:

- Không được, anh không được đến trường, ít nhất thì cũng phải ở nhà theo dõi một hôm.

- Đồ ruồi ngu ngốc, cô không phải bác sĩ, theo dõi cái gì? Mau tránh ra,
mau tránh ra, tôi không có thời gian đùa với cô. - Hạ Thụ gạt tôi ra như gạt một con ruồi rồi mở cửa.

Thật đáng ghét! Anh ta vừa mới khôi phục lại bình thường đã gọi tôi là ruồi rồi. Tôi thấy không ngăn được
anh lại, đành chạy tới bàn ăn, cầm cái cài áo ban nãy anh để ở đó, cố
gắng thêm lần cuối:

- Thế ít nhất cũng mang theo cái cài áo này, nếu không tôi không cho anh đi đâu.

- Tôi là con trai, mang cài áo làm gì? Cô không cho tôi đi là tôi nổi
giận đấy. - Hạ Thụ dường như đã thực sự bực mình, định đi vòng qua người tôi.

Tôi dang hai tay ra chặn anh lại, sau đó cài cái cài áo lên áo khoác của anh, rồi lùi lại vài bước, trong mắt là sự kiên định không cho phép chối từ.

Anh nhìn cái cài áo rồi gỡ nó xuống.

-
Hạ Thụ... - Tôi nhìn hành động của anh, trong lòng cảm thấy thật khó
chịu. Có phải là tôi quậy anh đâu, tôi chỉ đang lo cho sức khỏe của anh
thôi mà. Mặc dù cái cài áo không có sức mạnh gì, nhưng nói không chừng,
nó thực sự có thể mang lại may mắn cho anh? Vì sao anh không chịu hiểu
cho tôi? Những giọt nước mắt tủi thân lại trào ra. Tôi ngẩng đầu nhìn
anh, giọng nói nghẹn ngào.

Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn tôi cũng
dịu đi một chút, giống như vẫn có một sợi dây tình cảm nào đó ở sâu
trong trái tim anh. Bàn tay giơ trả chiếc cài áo của anh dừng lại trong
không trung, ngập ngừng một lát. Cuối cùng anh lặng lẽ buông tay xuống,
cái cài áo nắm chặt trong tay.

- Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đeo là được chứ gì. - Hạ Thụ tránh ánh mắt của tôi, miễn cưỡng buông một câu.

Tôi lập lức nhoẻn miệng cười, đưa tay lên lau nước mắt, cảm kích nhìn anh.
Tốt quá, Hạ Thụ quả nhiên là hiểu tôi. Hơn nữa hình như anh rất sợ nước
mắt của tôi, lần nào tôi khóc là anh cũng thỏa hiệp. Nhận thức này khiến tôi mừng lại, hình như nắm được thóp của anh, lại hình như thấy hài
lòng vì được người ta coi trọng.

Hạ Thụ đeo cái cài áo lên rồi
mệt mỏi bỏ đi, tôi dắc ý vẫy vẫy tay sau lưng anh. Nhưng ngay sau khi
anh đóng cửa lại, sắc mặt tôi trở nên nghiêm túc. Tôi còn chưa biết
nguyên nhân khiến Hạ Thụ đau đầu, có thể khẳng định được rằng nó liên
quan tới Mễ Liệt!

Rốt cuộc thì là chuyện gì thì chỉ có Mễ Liệt là biết rõ nhất. Tôi đã quyết tâm phải đi tìm cậu ta để hỏi tội!

Có một phép thuật có thể giúp tôi tìm được tất cả các yêu tinh đang chấp
hành nhiệm vụ ở thế giới loài người, nhưng năng lực của tôi có hạn, chưa bao giờ thử. Lần này vì Hạ Thụ, tôi quyết thử một lần! Nhắm mắt lại,
tôi niệm một câu thần chú, bắt đầu lìm kiếm trong một thế giới mầu trắng vô tận. Không biết bao lâu sau, tôi cảm thấy thân hình mình dần dần
không đứng vững được nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mễ Liệt
đâu. Tôi nghiến răng, dùng chút sức lực cuối cùng tiếp tục kiên trì,
cuối cùng một luồng ánh sáng lao về phía tôi, che khuất cả người tôi.
Tôi bị bao vây trong luồng ánh sáng đó, bên ngoài là một vệt sáng rất
chói mắt, đến nỗi tôi không nhìn thấy gì cả. Xung quanh vô cùng yên
tĩnh, không nghe thấy âm thanh gì.

Dần dần, ánh sáng tan đi, tôi
xuất hiện trong một căn phòng. Căn phòng rất rộng, ở giữa có một cái
giường công chúa, tấm màn màu hồng phấn che bên ngoài. Xung quanh là các đồ dùng màu hồng sạch sẽ, trông giống như căn phòng của một tiểu thư
con nhà giàu có, vô cùng hoa lệ.

Thành công rồi! Đây chắc chắn là phòng của Mỹ Nguyệt!

Tôi lau khô những giọt mồ hôi trên trán, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng
cũng thấy chú chó nhồi bông đặt trên bàn, vội vàng lại gần chú chó lên.

- Mễ Liệt, cậu mau