
khắc khiến người ta không dám chống đối.
- Tôi... - Đứng trước sự nghiêm khắc của anh, tôi cảm thấy mình không biết phải nói gì.
- Tớ gọi Hựu Diệp ra! - Dương Sinh vội vàng đỡ lời. - Tớ vẫn muốn hẹn Hựu Diệp đi chơi, lần trước Hựu Diệp ở trường đã giúp tớ một việc, tớ còn
chưa kịp cảm ơn cô ấy. Đúng không, Tiểu Hựu?
- Ừ, đúng thế. - Tôi vội vã gật đầu.
Hạ Thụ nghe Dương Sinh gọi tôi là Tiểu Hựu thì bất giác cau mày một cái,
sắc mặt càng lúc càng khó coi. Mỹ Nguyệt đứng cạnh thì nắm chặt tay Hạ
Thụ, nhìn tôi bằng ánh mắt chiếm hữu và thù địch, khinh miệt hừ một
tiếng.
Hả, vì sao không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái thế này?
Tôi vốn tưởng rằng anh ta sẽ quát lên với tôi hoặc là chẳng nói gì cả,
giả vờ như không quen, không ngờ bỗng dưng lại trở nên ngượng ngập thế
này.
- Hôm nay thời tiết đẹp quá, bốn người chúng ta cùng chơi
nhé! Đông người thì càng vui, chơi cũng vui hơn, cậu nói đúng không hả
Tiểu Hựu? - Dương Sinh lại lên tiếng, phá vỡ cái không khí ngượng ngập
này. Anh vừa nói vừa không quên quay đầu nhìn tôi, mỉm cười với tôi, đôi mắt anh nheo lại giống vầng trăng lưỡi liềm.
Tôi nhìn anh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thụ vẫn đang im lặng, gật đầu phụ họa.
Ánh mắt Hạ Thụ thoáng chút do dự. Anh khẽ mím môi, cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc ngắn của anh, chiếc áo sơ mi màu đen bó sát người khiến thân hình
của anh càng thêm hoàn mĩ.
- Hạ Thụ, em không muốn chơi với họ! - Mỹ Nguyệt quay đầu nói nhỏ với anh, trong giọng nói có vẻ không vui và phật ý.
Tôi ngượng ngùng đứng yên, quay đầu nhìn Dương Sinh vẫn tràn đầy tự tin.
Anh dường như biết là chắc chắn họ sẽ đồng ý, còn sống lưng tôi thì đang toát mồ hôi lạnh.
Hạ Thụ nói nhỏ điều gì đó bên tai Mỹ Nguyệt,
sau đó sắc mặt Mỹ Nguyệt tốt hơn một chút, cô ta quay đầu về phía chúng
tôi gật đầu, rồi bực dọc nói nhỏ một câu:
- Nếu Hạ Thụ đã đồng ý rồi thì thôi cũng được. - Nói xong, cô ta kéo tay Hạ Thụ đi về phía chúng tôi.
Hạ Thụ đồng ý rồi sao? Tôi hơi kinh ngạc, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ phản
đối. Nhưng khi tôi tò mò nhìn anh, anh lại lạnh lùng quay mặt đi, bắt
chuyện với Mỹ Nguyệt.
Hừ, cái gì chứ, không muốn đi với tôi thì đừng có đồng ý! Tôi chửi thầm một câu trong bụng.
Thấy mục tiêu đã đạt được, Dương Sinh quay đầu nhìn tôi nháy mắt, dường như
rất đắc ý. Haiz, rốt cuộc là Dương Sinh có phát hiện ra cái không khí kỳ quặc này không nhỉ?
Vì vẫn còn sớm nên người đi chơi rất ít. Cả
bốn người chúng tôi đều không nói gì, không khí lại càng trở nên im ắng
khác thường. Tôi vẫn dang nghĩ nên làm thế nào để bàn bạc đối sách với
Dương Sinh, bất giác cả bọn đã đi vào sâu trong khu vui chơi.
Dương Sinh nói với chúng tôi một tiếng rồi chạy đi mua vé, bỏ lại một mình tôi đứng với Hạ Thụ và Mỹ Nguyệt.
Xung quanh đều là các trò chơi rất hoành tráng, đủ mọi màu sắc khiến mắt
người ta hoa lên. Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt lên người Hạ Thụ, muốn
nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nhưng lại còn ngại có Mỹ Nguyệt ở đó.
Còn Mỹ Nguyệt từ đầu đến cuối cũng nhìn chằm chằm vào tôi, có một sự cổ
quái và xa cách khó tả, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thù địch trong đó.
Cuối cùng có người không chịu được nữa, mở miệng phá tan sự im lặng người đó chính là Mỹ Nguyệt.
- Ai dà, Hạ Thụ, suýt nữa thì em quên mất, em gái em bảo em mua ít đồ về
cho nó, hay là chúng mình đi mua trước, không có lát nữa quay về lại
quên mất.
- Mua đồ? Nhưng... - Hạ Thụ hình như hơi bất ngờ.
- Anh biết tính của em gái em rồi đấy, nếu em quên mua đồ cho nó, nó sẽ
cằn nhằn mãi không thôi. Anh cũng không muốn em phải khó xử chứ? - Mỹ
Nguyệt làm nũng đứng sát vào Hạ Thụ, kéo tay anh nói.
Đây là
những lời mà Mỹ Nguyệt sẽ nói sao? Có trời mới biết cô ta ngang ngạnh
thế nào, tôi không tin là cô ta để em gái mình bắt nạt. Chẳng qua là cô
ta muốn đưa Hạ Thụ đi thôi! Hạ Thụ, anh đừng có để cô ta lừa!
Tôi nhìn Hạ Thụ đầy trông đợi, tình cờ chạm đúng ánh mắt anh. Anh cũng đang nhìn tôi sao? Nhưng chỉ trong một giây lát, anh lại thu ánh mắt của
mình về, nói với giọng thỏa hiệp:
- Được rồi, chúng ta đi mua đồ trước.
- Hạ Thụ! - Tôi không nhịn được, gọi lớn.
- Ừm, cậu tên Hựu Diệp phải không? Chúng tớ đi trước đây, hai người cứ
chơi đi nhé, nhớ chơi cho vui vào! - Mỹ Nguyệt nói đầy hàm ý, gương mặt
dương dương tự đắc của kẻ thắng cuộc, nở một nụ cười tự mãn, nụ cười đó
khiến tôi thấy thật chói mắt.
- Các người...
Lời của tôi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì Mỹ Nguyệt đã kéo Hạ Thụ đi, theo hướng vừa nãy tới.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ. Khu vui chơi xa lạ, để lại một mình tôi cô đơn lạc lõng.
Bất giác tôi thấy nghẹn đắng, khóe mắt cay cay.
- Tiểu Hựu, hai người họ đâu? - Một giọng nói vang lên sau lưng. Tôi quay đầu lại, thấy Dương Sinh đang cầm bốn cái vé chạy về phía tôi, khi tới
bên cạnh tôi thì dừng