
ý tới Mỹ
Nguyệt, bây giờ ngày nào cũng đi với cô ấy. Tất cả các bạn đều thấy rất
kỳ quái, nhưng hình như Mỹ Nguyệt coi đó là chuyện đương nhiên.
- Ở nhà ngày nào anh ấy cũng gọi điện thoại cho Mỹ Nguyệt. Nói như thế thì họ đang yêu nhau à?
- Cũng có thể. Nhưng tớ không định nói điều gì. Với tính cách của Hạ Thụ
thì không thể thích một người con gái như Mỹ Nguyệt được. Tớ muốn biết
có phải bố mẹ cậu ấy uy hiếp cậu ấy không nên mới gọi điện thoại tới,
định hỏi Hạ Thụ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Bố mẹ Hạ Thụ uy hiếp anh? Thì ra còn có chuyện này à.
- Tớ cũng không biết, nhưng hình như cuối tuần này họ đi chơi ở khu giải
trí. - Tôi bứt bứt tóc, lắc đầu. Nhưng Hạ Thụ chắc không phải bị uy hiếp đâu, tôi thấy ngày nào anh ta nói chuyện với Mỹ Nguyệt cũng vui vẻ lắm
mà!
- Đi chơi à... Tiểu Hựu, tớ có một kế hoạch này, hay là cuối
tuần này bọn mình cũng tới khu giải trí! - Dương Sinh dường như rất hưng phấn. - Chúng ta giả bộ đi chơi, trên thực tế là giám sát hai người họ, xem Hạ Thụ có thích Mỹ Nguyệt thật không.
- Như thế không hay
lắm... - Tôi do dự. Nên biết rằng Hạ Thụ rất ghét thấy tôi ra khỏi nhà,
hơn nữa lại còn đi cùng Dương Sinh, ngộ nhỡ anh mà nổi giận thì thật là
thê thảm.
- Tiểu Hựu! Chẳng phải cậu là yêu tinh Lời ước của Hạ
Thụ sao? Bây giờ có thể cậu ấy đang sống trong địa ngục đau khổ, bị bố
mẹ ép phải yêu Mỹ Nguyệt. Chẳng nhẽ chúng ta không nên cứu cậu ấy sao?
Dương Sinh kích động hét lớn.
Đầu óc tôi rối tung, Dương Sinh đã nghĩ sự việc quá nghiêm trọng thì phải, nhưng anh thực sự rất quan tâm tới Hạ Thụ.
- Thế được rồi, Dương Sinh. Tớ là yêu tinh Lời ước của Hạ Thụ, nên cớ
trách nhiệm tìm hiểu nguyên nhân khiến tính cách của anh ta đột ngột
thay đổi. Cuối tuần này tớ sẽ cùng cậu thực hiện kế hoạch đó! - Tôi nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm.
- Yes! Tốt quá, Tiểu Hựu, cậu
nghỉ sớm đi. Mấy hôm nay phải bồi bổ tinh thần, chuẩn bị cho buổi hẹn hò cuối tuần! - Dương Sinh hưng phấn nói to.
Hẹn hò? Chẳng phải chúng tôi đi giám sát Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt sao? Sao lại biến thành hẹn hò rồi?
Tôi còn định nói thêm mấy câu nữa thì bỗng dưng màn hình đen sì. Tôi nhìn
vào màn hình, trời ơi, hết pin rồi! Xem ra tôi phải tìm thời gian để nói rõ với Dương Sinh về cái kế hoạch này mới được.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.
Thứ bảy, tôi vẫn bị cái đồng hồ sinh hoạt cắt ngang giấc mộng đẹp từ rất
sớm. Không ngờ Hạ Thụ cũng không có thói quen ngủ nướng, đã mặc xong
quần áo, chuẩn bị bữa sáng ỎI trong bếp. Hôm nay lâm trạng của anh có vẻ rấl tốl, món mì anh nấu trông vô cùng đẹp, nhưng còn mùi vị thì tốt
nhất là tôi không nên nuôi hy vọng gì.
- Hạ Thụ, anh dậy sớm thế, định đi đâu à? - Tôi hỏi thăm dò.
- Ừm, hôm nay tôi không ở nhà, cô ở nhà không đưực chạy lung tung, biết
chưa? - Hạ Thụ vẫn nói cái câu ấy, những từ ngữ máy móc khiến tôi thấy
thật lạnh lẽo, cảm giác này rất không tốt.
- Tôi muốn ra ngoài
mua ít đồ, được không? - Tôi muốn biết Hạ Thụ sẽ có phản ứng nào nếu tôi đi ra ngoài, nên cố ý thử anh trước.
- Không được ra ngoài! Lần
trước cô gây cho tôi bao phiền phức còn chưa đủ à? - Hạ Thụ bỗng dưng
đặt phịch bát mì xuống bàn, làm tôi giật nảy mình.
Trời ơi, cho
dù không cho tôi ra ngoài thì cũng không cần phản ứng dữ dội thế chứ.
Tôi ấm ức nhìn anh, hai mắt không nhịn được, nhòe đi. Tôi chỉ mới nói là ra ngoài mà đã giận thế, nếu tôi thực sự đi tới khu giải trí với Dương
Sinh thì liệu anh ta có lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà không?
Vừa nghĩ thế, trong lòng tôi đã thấy nản, thận trọng quan sát sắc mặt của Hạ Thụ.
Nhưng gương mặt lạnh lùng của anh bỗng dưng xuất hiện một vẻ kỳ bí khó hiểu,
ôm đầu ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, dường như có vẻ rất đau khổ.
- Rốt cuộc là mình đang làm gì?
- Hạ Thụ, anh làm sao thế? - Tôi lo lắng hỏi, tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối như thế.
Anh mở mắt nhìn tôi, trong mắt lại xuất hiện sự phòng bị.
- Xin lỗi, tôi không cố ý với cô đâu, tại gần đây tâm trạng của tôi không tốt.
Tôi sững sờ nhìn anh. Trời ơi! Hạ Thụ nói xin lỗi với tôi! Đúng là còn hiếm có hơn cả việc mặt trời mọc ở hướng Tây. Mặc dù giọng nói của anh vẫn
rất lạnh nhạt, nhưng tôi dường như có thể cảm nhận được trong lòng anh
đang bị cái gì đó hành hạ.
Nói không chừng Hạ Thụ thực sự vì một
nguyên nhân đặc biệt nào dó mà bỗng dưng thay đổi, là một yêu tinh Lời
ước có trách nhiệm, tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân, vốn đã rất
nản lòng, nhưng cuối cùng tôi cũng nghiến răng hạ quyết tâm.
- Hạ Thụ, vì sao tâm trạng của anh lại không tốt, có thể nói cho tôi không? -Tôi tiếp tục hỏi.
- Không có gì, cô không cần phải lo. - Nhưng Hạ Thụ đã lập tức đổi sang giọng nói bực bội, chẳng buồn ăn sáng đã bỏ ra ngoài.
Tôi nhìn theo cái bóng cô độc của anh đi ra cửa nhà, lẩm bẩm đọc một câu
thần chú khiến mình lớn hơn, thay vào một bộ quần áo mà hôm qua tôi
tranh thủ lúc