Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323944

Bình chọn: 8.5.00/10/394 lượt.

có thể giúp con người làm việc xấu được?

- Việc xấu? Tớ không cảm thấy đây là
việc xấu, chỉ là cái cô nàng chủ nhân lắm lời đó khiến tớ bực mình thôi. Huống hồ đời người phải cần chút mạo hiểm và kích thích chứ! Giờ phải
thế mới vui!

Nhìn đáng vẻ ngạo nghễ của cậu ta, tôi biết nói gì cũng vô dụng, bất giác ánh mắt nhìn xuống đất, nói bằng giọng cầu xin:

- Mễ Liệt, giúp tớ một lần được không? Nể tình tớ là bạn tốt của cậu, giải lời nguyền cho Hạ Thụ đi.

- Không thể nào. Lời nguyền tớ đã đưa ra thì không thay đổi đâu. Nếu cậu
muốn giúp chủ nhân của cậu thì hãy tự giải lời nguyền đi. - Mễ Liệt từ
chối thẳng thừng.

- Nhưng năng lực của tớ không bằng cậu, nếu
dùng phép thuật bừa bãi sẽ khiến Hạ Thụ bị tổn thương lớn hơn. Mễ Liệt,
cậu giúp tớ một lần đi mà. Chỉ có yêu tinh đọc lời nguyền mới chủ động
giải trừ dược phép thuật của mình và không làm hại tới người khác. -
Nghĩ tới việc Hạ Thụ thường xuyên phải chịu giày vò đau khổ, tôi lại khổ sở cầu xin Mễ Liệt.

- Thế thì chỉ có thể trách năng lực của cậu
quá yếu mà thôi, không bảo vệ nổi chủ nhân của mình. - Mễ Liệt lạnh lùng nói xong bèn quay lưng đi vào bóng tối của cái ngõ nhỏ.

- Chờ một chút!

Tiếng gọi gấp gáp của tôi không thể giữ lại bước chân cậu, người bạn tốt của
tôi đã mặc kệ lời cầu xin của tôi mà bỏ đi. Tôi phải gánh chịu một đòn
đã kích lớn nhất kể từ khi tới thế giới loài người!

Không bảo vệ nổi chủ nhân của mình...

Một câu từ chối thật tàn nhẫn. Thì ra tôi đã trách nhầm Hạ Thụ, anh ấy
chẳng làm sai gì cả, vì tôi quá vô dụng, không phát hiện ra anh bị pháp
thuật khống chế, để anh một mình chịu đựng sự giày vò suốt bao ngày qua. Anh nói không sai, tôi đúng là một con ruồi ngu ngốc, chuyện gì cũng
không làm được. Trái tim tôi đau đớn như bị ai đó khoét mất một miếng
thịt, trở nên trống không.

Dường như ngay cả linh hồn tôi cũng rời khỏi thể xác, bay đi rất xa.

Những giọt nước mắt tự trách chầm chậm lăn xuống, giống như những hạt ngọc
trai lớn, không tài nào ngăn lại được. Một hồi lâu sau, cuối cùng tôi
cũng chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng tối nơi Mễ Liệt đã khuất
sâu vào trong đó, chầm chậm quay đầu lại đón nhận ánh mắt lo lắng của
Dương Sinh, ép mình phải nở một nụ cười, sụt sịt nói:

- Dương
Sinh, có phải tớ vô dụng lắm không... - Tiếng khóc khiến giọng nói của
tôi nhòa đi, tôi ôm lấy tay Dương Sinh, vùi đâu vào đó mà khóc lớn.

- Tiểu Hựu, xảy ra chuyện gì thế? Con yêu tinh đó bắt nạt cậu hả? Nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu trả thù...

Giọng nói lo iắng của Dương Sinh hình như càng lúc càng xa tôi, tôi chẳng
nghe thấy gì nữa. Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hạ Thụ lúc sáng, khi đó anh đang chịu sự giày vò của lời nguyền đúng không?

Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ, xin lỗi, tại tôi không tốt, tôi chẳng giúp được gì cho anh...

Vì sao, tôi bỗng dưng cảm thấy sức mạnh của mình thật quá nhỏ bé?

Khó khăn lắm mới ổn định lại được tâm trạng, tôi nói hết chân tướng sự thật cho Dương Sinh biết, nhất thời cả hai chúng ta đều thấy vô cùng nặng
nề. Dương Sinh và tôi đều không nghĩ ra cách gì tốt để giúp Hạ Thụ, đành mang theo tâm trạng rầu rĩ đó quay về nhà.

Vừa bước vào nhà tôi
đã nghe thấy tiếng tivi từ phòng khách phát ra. Thay giày xong, tôi đi
vào phòng khách, Hạ Thụ đang ngồi trên salon xem tivi. Nhưng hình như
anh hoàn toàn không quan tâm gì tới các tình tiết trong đó, cả người tỏa ra hơi lạnh như một khối băng, sắc mặt tái xanh.

Chẳng nhẽ đây là tác dụng của lời nguyền sao? Hạ Thụ xem phim hài mà cũng không cười nổi nữa!

- Cô còn biết về nhà à? - Hạ Thụ đột ngột lạnh lùng buông một câu, ánh mắt vẫn bất động trên màn hình tivi.

Trái tim đập “bụp” một tiếng, chết rồi! Hạ Thụ đã nói là không cho tôi ra
khỏi nhà, Dương Sinh cũng nói là Hạ Thụ không cho anh ấy liên lạc với
tôi, thế mà hôm nay tôi đã phá hỏng mọi quy định của Hạ Thụ, chắc chắn
là giờ anh ấy đang giận lắm. Tôi chỉ mải lo cho anh ấy mà quên lo cho
mình!

- Xin... xin lỗi! Hạ Thụ, tôi biết lỗi rồi, tôi không nên
đi ra ngoài với Dương Sinh, sau này tôi sẽ không đi đâu nữa. - Tôi vội
vàng cúi thấp đầu xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một cơn giông tố sắp kéo
qua.

- Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không được ra ngoài.
Vậy mà muộn như thế cô mới quay về, lại còn đi cùng một người lạ, cô có
biết là tôi sẽ lo lắng không hả? - Quả nhiên Hạ Thụ đứng bật dậy, đi về
phía tôi quát to.

Dương Sinh sao lại là người lạ được? Không
đúng, đây không phải là điểm chính, vừa nãy hình như Hạ Thụ nói là lo
cho tôi! Anh ấy bị lời nguyền khống chế nên mới biết lo lắng cho tôi
sao?

Tôi vui mừng ngẩng đâu lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hoang mang của anh.

- Tôi lo cho cô? Sao tôi lại lo cho cô được? Đúng là nực cười. - Hạ Thụ
nở một nụ cười tự chế nhạo mình, rồi lập tức phủ nhận những gì mình vừa
nói.

Trái tim tôi như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau nhói,
nhưng đa


XtGem Forum catalog