Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 9.00/10/391 lượt.

ếu anh không phối hợp thì có cách gì đây? Hơn nữa bây giờ anh lại ở cùng với Mỹ Nguyệt, không thể nào phân tâm để để ý tới tôi được nữa.
Như thế thì lúc nào tôi mới có thể bắt anh nói ra được nguyện vọng của
mình đây?

Tôi bất lực thở dài, âm thanh cô đơn vang lên trong căn nhà rộng mênh mông khiến nó càng trở nên đáng thương. Tôi rụt cổ lại,
tuyệt vọng đứng ở góc tường. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu,
căn phòng tối dần. Bỗng dưng ở phòng khách vang lên tiếng động. Tôi vội
vàng đập cánh bay ra, một luồng ánh sáng hắt vào, hơi chói mắt.

Sau đó là một bóng người xuất hiện trước mặt tôi, trong tay xách một ít
thức ăn. Chẳng mấy khi Hạ Thụ về nhà sớm, tôi kinh ngạc nhìn anh, khóe
miệng nở một nụ cười vui vẻ.

- Một mình cô ở nhà mà không bật đèn à? - Anh bật đèn, quay đầu lại nhìn tôi đang lơ lửng trong không trung.

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, nghĩ là có thể anh không hiểu ý của tôi, bèn mở miệng đáp:

- Mắt của yêu tinh bọn tôi tốt lắm, không cần bật đèn cũng nhìn thấy, nhân tiện tiết kiệm điện cho anh luôn.

- Hạ Thụ, hôm nay về nhà sớm thế! - Tôi bay lại gần chuẩn bị dép lê cho anh.

- Ừm. - Anh chỉ kinh ngạc nhìn tôi một cái rồi xách thức ăn vào phòng bếp, bỏ qua sự nhiệt tình của tôi.

Tôi thất vọng nhìn tay anh đút vào túi quần, móc điện thoại đi động ra.

Lại gọi điện cho Mỹ Nguyệt à?

Thấy động tác của anh, tôi đã biết hành động tiếp theo của anh là gì rồi. Ồ, cái gì, điện thoại? Mắt tôi sáng lên, nghĩ lại cô gái gọi điện thoại
tìm anh lúc sáng, vội vàng theo anh bay vào nhà bếp, dừng trên cái bục
ốp đá, nhìn Hạ Thụ đã bỏ thức ăn sang bên rồi bắt đầu chăm chú vào cái
màn hình điện thoại.

- Hạ Thụ... sáng nay có người gọi điện thoại tới tìm anh.

Anh không quay đầu nhìn tôi, chỉ khẽ “ừ” một tiếng thể hiện là đã nghe thấy lời tôi nói.

- Cô ấy bảo tôi nói với anh cô ấy tên là Thụy Huệ... - Thấy anh không khó chịu, tôi lại nói tiếp. Ai ngờ còn chưa nói xong, anh vừa nghe thấy cái tên đó, bàn tay run rẩy, cái điện thoại rơi “cạch” một cái xuống mặt
đá, trên màn hình còn sáng vẫn còn một tin nhắn chưa soạn xong.

- Cô vừa nói ai? - Anh quay đầu lại kinh ngạc nhìn tôi, trên mặt hoàn
toàn không giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh tóm lấy tôi, hỏi dồn.

- Thụy Huệ... - Thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, tôi giật mình, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, chỉ nghe như tiếng muỗi kêu.

- Cô ra ngoài!

Anh lập tức sa sầm mặt xuống, ra sức đẩy tôi ra ngoài phòng bếp, tay còn
lại đóng cửa phòng lại, để tôi một mình sững sờ trước cánh cửa kính đục.

Hôm nay lại làm sao thế?

Tôi nói gì khiến anh ta nổi giận sao? Bỗng dưng thích Mỹ Nguyệt, bỗng dưng
thay đổi tâm trạng, bây giờ lại nổi giận vô cớ, tôi sắp không thể chịu
nổi tính khí của anh ta nữa rồi!

Tôi ấm ức nhìn một lần nữa, sau đó quay người đi, buồn bã ngồi trên salon phòng khách.

Không lâu sau, trong phòng bếp vang lên tiếng đun nấu, tiếng nước chảy. Duy
chỉ có điều khác trước là tôi không nghe thấy tiếng nói chuyện điện
thoại của Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt.

Hôm nay... lẽ ra đã thấy có sự
thay đổi theo chiều hướng tốt, nhưng giờ hình như đã tệ hơn. Chẳng nhẽ
là vì tôi nói cái người tên Thụy Huệ gọi điện thoại cho anh ta nên anh
ta mới kích động như thế sao? Thụy Huệ rốt cuộc là ai.

Tôi day
day hai bên thái dương, quay đầu nhìn về phòng bếp, đúng lúc đó thấy
cánh cửa phòng bếp mở, Hạ Thụ mang thức ăn đi ra. Anh ta đặt thức ăn lên bàn, rồi bật tất cả đèn trong phòng ăn lên. Ánh sáng rực rỡ khiến những món ăn trên bàn trở nên hoàn hảo hơn.

Nhưng biết rõ thực chất của các món ăn đó, tôi có thể thề một trăm lần với ông trời rằng, tôi tuyệt đối không bị mê hoặc!

Điều khiến tôi gần như sụp đổ là hình như Hạ Thụ vừa bắt tay vào làm là
không dừng lại nổi, mặc dù đã bày mấy món ăn lên bàn rồi nhưng anh vẫn
tiếp tục bận rộn trong phòng bếp. Tôi trợn mắt nhìn những đĩa thức ăn
xuất hiện ngày càng nhiều trên bàn, cảm giác như muốn ngất đi luôn.
Nhưng tôi còn chưa kịp làm thế thì anh đã quay đầu lại, nhìn ngay thấy
tôi, ánh mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu cả tôi.

- Ra ăn cơm!

- Ừ... - Âm thanh run rẩy thể hiện tâm trạng vô cùng kích động của tôi,
chuyện lớn đến đâu tôi cũng chẳng nghĩ nữa, làm thế nào để đối phó với
bữa cơm sắp tới là quan trọng nhất! Tôi cúi đầu, chậm chạp bay tới bên
bàn ăn, trong lòng đang thầm tính toán, chỉ ăn một miếng rồi bay đi...

Ai ngờ tôi vừa mới đậu lên cái ghế thì Hạ Thụ đã lên tiếng:

- Cô ăn hết chỗ này cho tôi!

-Hả?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy trong mắt anh là sự không cho phép chối từ.

Trời ơi, tình cảnh mấy ngày hôm trước lại xảy ra rồi. Mùi vị của những món
ăn quỷ quái này cho tới giờ tôi vẫn không quên được! Trong phút chốc tôi có một cảm giác khó chịu, nhưng tôi biết, cảm giác lớn nhất lúc này là
tôi muốn nhảy lầu.

Hạ Thụ, có phải anh cố ý


Insane