
ạ Thụ. Chuyện hôm đó anh xin lỗi, anh không nên đối xử với em như thế, hy vọng em có thể thứ lỗi cho anh.
Tôi nghe như sét nổ bên tai, sững sờ, sự ủ rũ ban nãy bỗng biến thành bàng hoàng, kinh ngạc!
Hạ Thụ đi xin lỗi người ta sao? Từ khi gặp anh tới bây giờ, tôi chưa bao
giờ nghe anh nói tới hai chữ “thứ lỗi”! Với tính cách của anh mà cũng
cầu xin người khác tha thứ sao?
Nhưng đây không phải là điều khiến tôi kinh ngạc nhất.
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đối tượng mà Hạ Thụ cầu xin tha thứ là Mỹ
Nguyệt! Nếu tôi không nhớ nhầm thì Mỹ Nguyệt chính là cô gái độc ác hôm
đó đã xuất hiện ở nhà ăn của trường. Khi đó cô ta đã nắm tôi chặt tới
mức khiến tôi không thở được, cuối cùng còn buông ra một câu uy hiếp Hạ
Thụ, ánh mắt hằn học đó khiến tôi không rét mà run, Hạ Thụ lại còn xin
lỗi cô ta!
Hơn nữa với tình hình hôm dó, Hạ Thụ chắc chắn là rất
ghét cô ta. Đã không muốn ăn cơm cùng cô ta thì sao lại phải làm như
thế? Chẳng nhẽ hôm đó Hạ Thụ vì sợ tôi bị cô ta phát hiện nên mới từ
chối dùng bữa trưa với cô ta? Có phải là tôi hiểu lầm điều gì đó, hay
là...
Đầu óc tôi bỗng trở nên rối loạn.
Rốt cuộc thì là thế nào nhỉ?
Trong lòng tôi thấy thật hoang mang, dùng tay vỗ mạnh vào đầu mình, bắt mình
phải bình tĩnh lại. Không đúng, không đúng. Nếu Hạ Thụ và cô ta có mối
quan hệ rất tốt thì đã không chờ tới tận hôm nay mới gọi điện xin lỗi.
Hơn nữa hôm đó, Mỹ Nguyệt cũng không vì bị từ chối mà nói ra cái câu như thế. Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Tôi nhất thời quên cả khóc, ngồi sững sờ nhìn Hạ Thụ, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi và rơi vào một sự nghi ngờ sâu thẳm.
Biểu cảm của Hạ Thụ... Mặc dù tôi nhìn không rõ. Nhưng một loạt những hành
động của anh hôm nay sau khi về nhà thực sự là rất kỳ quái, hơn nữa là
một kiểu kỳ quái không thể nói rõ được!
- Mỹ Nguyệt, xin lỗi,
thực sự là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không? - Nghe giọng nói
trầm trầm cầu khẩn thoát ra từ miệng của Hạ Thụ, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận dược anh dường như rất coi trọng cô gái tên Mỹ Nguyệt đó, tôi
càng cảm thấy kỳ lạ.
Nhất định là có vấn đề gì đó!
Tôi cắn môi, kiên định gật đầu, nhìn theo anh, khẳng định suy nghĩ của mình.
Lúc này, sắc mặt Hạ Thụ dần dần có sự thay đổi, không còn vẻ u uất như ban
nãy nữa. Khóe môi anh nở một nụ cười kỳ lạ. Anh tắt diện thoại, sau đó
đứng lên đi vào phòng mình.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nhìn cánh cửa phòng ngăn cách tôi với Hạ Thụ, trong lòng bị bao phủ bởi một bóng đen dày đặc.
Sự thực đã chứng minh, Hạ Thụ thực sự có vấn đề!
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy anh ngồi trên salon phòng khách từ
rất sớm, nói điều gì đó qua điện thoại. Chiều qua tôi ngủ nhiều quá nên
hôm nay cũng dậy sớm hơn bình thường, từ khi trời còn chưa sáng. Theo lý mà nói, lẽ ra anh vẫn còn ở trong phòng để ngủ, sao đã ngồi đây rồi?
Tôi tò mò lén ngóc đầu dậy, cố gắng chỉ để lộ mỗi hai con mắt, nhìn ra ngoài.
Trời tờ mờ sáng, vầng mặt trời đang chầm chậm nhô lên, phát ra những tia
sáng chưa mấy rõ ràng, hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Anh
mặc một cái áo sơ mi ngắn tay đơn giản, mái tóc hơi rối, nhưng vẫn rất
đẹp. Anh ngồi trên ghế salon, đầu tựa vào lưng ghế, tay phải thì cầm
điện thoại đi động áp vào tai.
Tôi ngừng thở, lén nghe anh nói chuyện.
- Mỹ Nguyệt, em dậy chưa?
Mới bắt đầu nghe trộm đã nghe thấy hai từ khiến tôi suýt chút nữa thì sặc
nước bọt. Tôi đua tay lên bụm miệng, ho lên mấy tiếng rồi rụt đầu vào
trong phòng, trốn trong cái vườn hoa nhỏ của căn nhà, không dám tin vào
tai mình, hai mắt mở lớn.
Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt! Mỹ Nguyệt!
Từ tối qua tới nay, tôi liên tục nghe thấy cái tên này. Sao lúc nào cũng
là cô ta chứ? Hơn nữa, sao lại là cô ta? Rốt cuộc là Hạ Thụ bị làm sao,
vì sao bỗng dưng anh lại có hứng thú với Mỹ Nguyệt nhỉ? Có lẽ là vì ấn
tượng đầu tiên Mỹ Nguyệt để lại cho tôi quá tệ nên tôi thực sự hy vọng
Hạ Thụ không dính dáng gì tới cô ta.
Để tiếp tục thăm dò rốt cuộc họ đang nói gì, tôi chuyển động đôi cánh, bay thẳng ra khỏi cái hộp
giấy, nhân lúc Hạ Thụ không để ý, bay tới phía sau salon, dừng lại ở sau lưng anh.
Ở gần anh hơn, âm thanh nghe thấy cũng rõ hơn, vẫn giọng nói trầm trầm, có cái gì đó lạnh lùng và u uất.
- Có muốn ăn sáng cùng anh không? Lát nữa anh sẽ tới nhà em đón em.
…
Hạ Thụ vừa nói xong, trong không gian lại một sự yên tĩnh. Tôi đứng sau
lưng anh, cũng không dám thở mạnh, chỉ biết mở mắt thật to, dỏng tai lên nghe, giống như một con chuột đang làm trò lén lút.
Không đúng, sao tôi lại nói mình giống một con chuột được, như thế chẳng phải là hạ thấp thân phận của tôi sao?
Vào lúc tôi còn đang phân tâm vì chuyện này thì Hạ Thụ lại lên tiếng, tôi lại tập trung tinh thần và ánh mắt lên người anh.
- Em ăn rồi à? Tiếc thật. Vậy để ngày mai nhé, ngày mai anh sẽ gọi điện
cho em sớm