XtGem Forum catalog
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323873

Bình chọn: 8.00/10/387 lượt.

hơn. ừm, thế nhé, lát gặp nhau ở trường. - Anh dịch cái điện
thoại ra xa tai, dừng lại một chút rồi ấn nút tắt cuộc gọi, đặt điện
thoại lên bàn rồi đứng lên đi vào phòng bếp.

Anh đi được mấy bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía salon.

Tôi vội vàng trốn vào khe chiếc ghế, thận trọng nhìn anh, hơi thở nhẹ như một tờ giấy.

Chẳng nhẽ anh phát hiện ra tôi rồi?

Trong lòng tôi lướt qua một dự cảm không lành, nhưng anh chỉ lướt qua salon
một vòng rồi bỏ đi, cuối cùng dừng lại bên chiếc hộp giấy để cạnh cái
tivi, đôi môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng một hồi lâu vẫn không
thấy mở miệng.

Ánh mắt anh thoáng tối đi, rồi lại quay người, tiếp tục đi vào phòng bếp.

Sau khi thấy anh đi vào bếp, trái tim treo lơ lửng nãy giờ của tôi mới hạ
xuống. Tôi vội vàng bay vào trong hộp giấy, gấp chăn cẩn thận rồi mới
bay ra. Khi tôi bay ra, Hạ Thụ đã ngồi bên bàn ăn chuẩn bị ăn sáng rồi.
Trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Cái gì chứ, chẳng để lại cho tôi một chút!

Tôi đang định bay lại gần giành đồ ăn với anh thì
thấy anh có vẻ như đã ăn xong, đứng lên, cầm cái đĩa nhỏ để cạnh đi về
phía tôi.

Thấy anh mỗi lúc một gần, tôi dừng lại ngay bên ngoài cái hộp giấy, nhìn anh chằm chằm.

Anh đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn vào tôi. Tôi thấy nụ
cười rạng rỡ nở trên mặt anh nên cũng cố gắng bắt mặt mình ngày thơ một
chút để anh không nổi lòng nghi ngờ.

Anh đặt cái đĩa trước mặt tôi, khe khẽ gật đầu, trong mắt không có biểu cảm thừa nào cả:

- Cô ở nhà ăn một mình nhé, tôi phải đến trường trước đây. Tối nay chắc
là không về sớm được đâu, nếu cô mệt thì cứ ngủ trước đi.

Sau đó, anh cầm cái áo khoác đồng phục trên salon lên, khoác lên người, thay đôi giày rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cùng với tiếng đóng cửa, trong phòng lại quay lại với vẻ yên tĩnh thường
ngày. Tôi nhìn cái bánh mì đã được cắt thành từng miếng nhỏ và một hộp
sữa để trên đĩa, chép chép miệng, bỗng dưng thấy chán chả muốn ăn.

Hạ Thụ vẫn lạnh lùng như thế, chuyện trang trí lại nhà hôm qua vẫn khiến
anh giận sao? Còn cả một loạt những hành động khác thường nữa càng khiến tôi cảm thấy hoang mang.

Rốt cuộc là anh bị làm sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chỉ trong một ngày mà sao Hạ Thụ lại thay đổi nhanh như thế?

Cứ nghĩ ngợi linh tinh như thế, suốt cả ngày, tôi ở trong nhà đoán này
đoán nọ. Không cho tôi ra khỏi nhà, mà trong góc nhà có mấy con gián lúc nào cũng dọa tôi chết khiếp, về căn phòng nhỏ lại không ngủ được, chẳng biết làm gì, tôi đành bắt chước mấy con thiêu thân, trốn trong cái chụp đèn.

Quả nhiên tới buổi tối, Hạ Thụ vẫn chưa quay về. Hu hu, tôi thật đáng thương. Tôi nhớ lại những lời Hạ Thụ nói lúc trước, tôi là
vật nuôi của anh, thế tôi bây giờ là vật nuôi bị anh vứt bỏ sao? Làm yêu tinh Lời ước bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng
như thế cả, thật là đáng thương quá đi!

Điều khiến tôi đau lòng
hơn là ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Hôm nào tôi dậy sớm cũng đã thấy
Hạ Thụ thay xong quần áo, tay cầm điện thoại, có lúc thì gọi điện cho Mỹ Nguyệt, có lúc thì nhắn tin, đồ ăn sáng chuẩn bị cho tôi càng ngày càng tùy tiện, có lúc thậm chí chỉ có một hộp sữa, hơn nữa ngay cả nắp cũng
chẳng buồn mở ra.

Tôi dường như có thể dự cảm được số phận của mình càng lúc càng bi thảm...

Tôi cũng rất muốn chủ động hỏi anh là làm sao, nhưng lần nào đối diện với
đôi mắt lạnh lùng của anh là tôi lại chẳng còn chút dũng khí nào cả, chủ yếu là sợ anh đá tôi ra khỏi nhà...

Thời gian cứ thế trôi đi, thứ năm chẳng biết tới từ lúc nào.

Sáng sớm, tôi vẫn dậy từ rất sớm. Theo như thông lệ, tôi lại thấy Hạ Thụ
đang nói chuyện điện thoại với Mỹ Nguyệt, tôi len lén trốn sau vai anh,
ghé sát vào cái điện thoại của anh, lén nghe xem bên kia Mỹ Nguyệt nói
gì.

Quả nhiên, giọng nói của Mỹ Nguyệt vang lên rõ ràng trong tai tôi.

So với mấy câu xin lỗi ngày trước thì giọng nói nũng nịu của Mỹ Nguyệt
khiên tôi có thể khẳng định chắc chắn hai người đã làm hòa rồi. Hơn nữa, hình như còn đang qua lại với nhau...

- Dậy chưa? - Hạ Thụ vẫn
giữ tính cách đó, chỉ là khi gọi điện, khóe miệng anh có vẻ gì đó hiền
lành chứ không lạnh lùng như khi nói với tôi, khiến tim tôi thấy chua
chua.

Hừ, đối với bạn gái thì tốt thế, đối với tôi thì quá tệ!

- Dậy từ lâu rồi. À, đúng rồi, Hạ Thụ, ngày kia là cuối tuần, nghe nói ở
gần trường mới mở một khu vui chơi, bọn mình cùng đi chơi nhé.

-
Ừ, em vui là được. - Anh gật đầu, cũng không quan tâm Mỹ Nguyệt có nhìn
thấy hay không, trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng khó phát hiện ra được.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười của Mỹ
Nguyệt, khiến gai ốc nổi khắp người tôi. Tôi cau mày căm ghét, thậm chí
còn có thể tưởng tượng được sắc mặt giận dữ của Mỹ Nguyệt, tôi bèn len
lén bay tới đậu ở cạnh bàn để quan sát.

Hạ Thụ lại còn đồ