Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327193

Bình chọn: 9.00/10/719 lượt.

ng nó cũng quá đáng.
Người trong cuộc là người đau nhất, cô còn rạch thêm vào vết thương ấy.
Khi nó cần sự an ủi ủng hộ nhiều nhất thì cô lại bỏ mặc nó.

Trong quãng thời gian ấy, tuy là giận nhau những Huyền vẫn luôn để ý đến từng hành động của nó. Cô biết nó gục xuống bàn khóc khi vô tình thấy
Quân lướt qua cửa lớp, đã nhiều lần cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt bơ phờ mệt mỏi cùng với đôi mắt thâm quầng của nó. Cô chỉ muốn mắng cho nó một trận vì cái tội hành hạ bản thân quá đáng. Nhưng cái tôi cao
ngạo đã ngăn không cho cô làm điều đó.

Cô cũng như nó, không muốn đánh mất tình bạn. Nhưng cô thua nó, vì cô đã không can đảm níu giữ tình bạn giống nó.

Sau cơn mưa trời lại nắng...

Mưa cũng đã tạnh.

Đến lượt nắng rồi.

Nó mếu máo nhìn mấy mảnh thủy tinh được gắp ra từ cơ thể mình. Ai ngờ
lại nghiêm trọng như thế. Máu còn đọng lại trên từng mảng, không khác gì phim kinh dị. May là có thuốc gây tê rồi chứ không chắc nó ngất lên
ngất xuống mất.

Nó nhớ hồi bé nó dẫm phải mảnh thủy tinh, chảy có tý máu thôi mà khóc
hết một ngày, bố mẹ và anh Hùng dỗ mãi không được, chỉ đến khi mệt quá
nó lăn ra ngủ, căn nhà mới được yên tĩnh.

Huyền và Phan mang áo cho nó. Cả hai vừa nhìn thấy nó không hẹn mà trợn tròn mắt lên.

- Mày định làm xác ướp à? – Phan chỉ tay về phía nó mà lắp bắp.

Cũng không trách được cái Phan. Phan nói đúng mà. Từ ngực xuống đến hết
bụng đều chi chít những dải băng trắng. Cánh tay trái cũng băng, trên
trán còn có miếng gạc dày cộm.

- Lảm nhảm vừa chứ. - Huyền cốc đầu Phan rồi cầm áo đến chỗ nó.

Nó mỉm cười thích thú. Huyền đang chăm sóc nó, tỉ mỉ và cẩn thận vô
cùng. Bằng chứng là cô cẩn thận mặc áo cho nó, cái môi mím chặt, đôi mắt chăm chú nhìn nó luồn tay vào ống tay áo, chỉ sợ chạm vào vết thương
khiến nó đau.

- Để một bạn ở lại thôi, các con về lớp đi. Vào học từ bao giờ rồi. – Bác sĩ nhắc chúng nó.

- Thôi chết, gần hết tiết một rồi. – Cái Phan hét lên, bây giờ con bé
mới để ý đế thời gian. - Về, về hết cho tao. Giáo viên Địa đấy, là bà cô “nghĩa địa” dạy tiết một đấy.

Cả bọn vội vã rút về. Bà cô “nghĩa địa” hắc ám nhất trường, người mà
gieo rắc cơn ác mộng cho bao học sinh trường Võ Thị Sáu, chúng nó sợ hơn sợ cọp. Cô mà thông báo với nhà trường lớp trốn học tập thể thì cả lũ
phải đi lao động công ích cả tháng còn nhẹ.

Nó cười hăng hắc trước cảnh cả lớp ùa về như đàn vịt, đứa này đạp lên
đứa kia mà chạy, nhất là bọn siêu quậy do thằng Hưng cầm đầu, chúng nó
còn lợi dụng thời cơ để đánh lén nhau. Cứ náo loạn ồn ào thế này có khi
chưa về đến lớp cũng đã bị thầy quản sinh “lùa” vào phòng Hiệu trưởng
mất.

- Cười ít chứ, nằm xuống nghỉ đi. - Huyền chọc ngón tay vào trán nó.

- Á đau... đau... – Nó kêu lên.

- Xin lỗi xin lỗi. Cậu có sao không? - Huyền rối rít xin lỗi, cô quên mất trên trán nó có một vết thương.

- Đùa cậu đấy. – Nó cười toe toét rồi nằm xuống, tất nhiên là nằm sấp,
vết thương ở lưng sắp hết thuốc tê rồi, nó chả dại mà động đến chỗ đấy
nữa.

Huyền cũng cười, nụ cười của cô nhẹ nhõm hẳn. Cô ngồi đối diện với nó,
bàn tay nhẹ nhàng gạt những lọn tóc trên trán nó. Nó luôn chân thành
trong mọi chuyện, chân thành trong từng hành động. Ngốc thật. Cô lạnh
lùng với nó như thế mà nó không ghét cô, lại còn không suy nghĩ gì mà
cứu cô.

Nó cao thượng, còn Huyền thì nhỏ mọn. Huyền thấy xấu hổ về bản thân mình. Hóa ra cô vẫn luôn sai, sai một cách tệ hại.

Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm chặt của Huyền.

Nó mỉm cười.

- Xí xóa nhé.

- Ừ. - Huyền gật đầu. - Xí xóa.

Rồi hai đứa lại tiếp tục cười.

Nắng đang chiếu rọi khắp nơi. Nắng ấm áp và hạnh phúc.

***

Nó bước vào lớp. Dù Huyền và bác sĩ đã yêu cầu nó nằm yên tại giường
bệnh nhưng nó nhất quyết đòi về lớp. Nó muốn biết nguyên nhân tại sao
cửa kính lại vỡ.

Cả lớp nó không thoát được bà cô “nghĩa địa”. Nó nhớ cả lớp ra khỏi
phòng y tế được mấy phút thì trống hết tiết. Chắc bây giờ cả lũ đang bị
phạt dọn vệ sinh. Khổ thân, chuyện đó có ai ngờ.

Lớp học không một bóng người. Nó nhìn quanh. Đống thủy tinh vỡ chưa được dọn dẹp, các mảnh thủy tinh nhọn hoắt vương v ãi khắp nơi quanh. Nó
bước đến gần bàn học hơn.

- Cẩn thận, thủy tinh trên sàn kìa. - Huyền vội vã chạy đến bên cạnh nó, cô không yên tâm, tính nó hay tập trung vào một thứ mà quên đi những
thứ nguy hiểm xung quanh.

Nó nhớ lúc đó có một vật lao đến cực nhanh, chính vì thế nên các mảnh thủy tinh mới có đủ khả năng cắm ngập vào người nó.

Quả bóng màu cam ở góc lớp đập vào mắt nó. Trên quả bóng còn có vài mảnh thủy tinh nhỏ.

Vậy là rõ rồi.

- Cậu biết ai là thủ phạm rồi?

- Là đội bóng rổ. Trước đây đã từng xô xát với tớ.

- Chết tiệt. Bọn đàn bà. Tớ sẽ không để yên đâu. - Huyền nghiến răng, cô đang rất tức giận, đôi mắt hằn lên những t


Insane