
Tiểu Hương bình thản nhún vai.
- Những gì cậu chủ không cho phép? – Tiểu Yên tiếp tục hỏi. Càng hỏi con nhóc này, nó càng thấy mình….không thông minh bằng nó.
- Thiếu gì chuyện, như phòng số 3 chẳng
hạn – Tiểu Hương mỉm cười, một nụ cười dễ thương, nhưng những gì nó vừa
nói thì không hề có chút dễ thương nào. Tiểu Yên hơi ngẩn người ra rồi
cũng vẽ trên môi mình một nụ cười. Nham hiểm.
“Kính….coong…..”
Cô Di vừa ở trên lầu bước xuống, thấy
tiếng chuông cửa, đoán chắc là Tiểu Vy, bà liền chạy ra mở cửa cho cô.
Đoán không sai, Tiểu Vy xuất hiện sau cánh cổng vừa được mở ra với nụ
cười bán nguyệt tươi roi rói dán trên môi.
- Cô Di! – Tiểu Vy làm động tác chào
kiểu quân đội, chân đứng nghiêm, khiến cô Di tròn mắt nhìn rồi phì cười. Con nhỏ này, ngày càng dạn dĩ.
- Không dám, chào chị - Cô Di mỉm cười đáp – Vào đi, hôm nay cậu chủ đi vắng, không có nhiều việc làm đâu.
- Anh ta đi đâu vậy ạ? – Tiểu Vy bỏ tay xuống, lông mày chau lại bên trên đôi mắt được giương tròn.
- Cháu hỏi làm gì, chắc cậu ấy đi đâu với Thiếu gia rồi.
Tiểu Vy bước sau cô Di vào bếp, bà nhìn đám người làm đang ngồi quanh chiếc bàn ăn, hỏi Tiểu Vy đầy quan tâm:
- Cháu ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn chung với các bạn cho vui.
Tiểu Vy mỉm cười khiếm lỗi, câu từ chối
còn chưa kịp bật ra khỏi cô họng thì đã bị Tiểu Yên chặn lại bằng một
câu nói móc cực kỳ mát mẻ.
- Đúng đấy, Vy ngồi xuống ăn chung cho
vui – Nó quay sang mỉm cười thân thiện với “đương sự” – Còn chừa một
chút cơm cho con Milu này Vy ăn chắc cũng đủ.
Đám người làm còn chưa kịp bất ngờ vì
lòng tốt của Tiểu Yên thì đã nhìn nhau bật cười nghiêng ngả. Tiểu Vy
sượng sùng từ chối, nhất định phải từ chối rồi, vì ngay từ đầu cô đã
không có ý định ngồi ăn với đám người làm này, vả lại, bị Tiểu Yên đặt
vào hoàn cảnh “dễ xoay sở” như vậy, việc ngồi xuống ăn sẽ khiến cô
“được” mọi người nhìn với suy nghĩ “kẻ ăn tranh phần của chó”, thật vinh hạnh xiết bao!
- Có muốn cũng không được! – Nghe xong
câu từ chối từ miệng Tiểu Vy, Tiểu Yên trở về với bộ dạng khinh khỉnh
thường ngày mà đốp lại bằng một câu dễ nghe.
Cô Di liền nghiêm nghị nhắc nhở
- Yên!
- Vâng! – Tiểu Yên hờ hững. Nghe cách trả lời cũng biết lời cô Di chẳng ăn nhập gì vào đầu nó.
Cô Di liếc nhìn đồng hồ, sau đó căn dặn mấy đứa
- Cô phải đi ra ngoài có chút việc, mấy
đứa ở nhà dọn dẹp cẩn thận. Ở nhà đừng có bắt nạt Tiểu Vy đấy, đứa nào
bày trò, cứ đứng trước cậu chủ mà nhận tội.
- Dạ! – Cả đám đồng thanh đáp bằng vẻ
nhởn nhơ, cợt nhả. Rồi sau khi cô Di vừa khuất bóng, Tiểu Vy lại phải
tha hồ mà hứng chịu một lô một lốc những cái lườm nguýt công khai từ
đám-người-mà-ai-cũng-biết-là-đám-người-nào-đấy.
…………………….
- Cầm lấy và lên lau dọn phòng số 3 đi! – Tiểu Yên ném vào người Tiểu Vy một đám giẻ lau và một chiếc xô – Nhanh
lên! Cô Di không cho chúng tôi bắt nạt cô, nhưng không nói rằng chúng
tôi không được cho cô làm việc, phải không?
Tiểu Vy nhìn nó, rồi bình thản đứng dậy. Cô xách xô nước lên trên lầu, im lìm, không một lời cãi lại hay khích
bác mặc dù cô biết, và thừa biết, căn phòng số 3 ấy cô chưa từng lau dọn bao giờ, thậm chí chưa từng bước vào, cả đám người ấy cũng thế, cho
nên, việc bắt cô vào đó dọn dẹp trong lúc cô Di và Nhật Long đi vắng thế này hoàn toàn là một điều bất-bình-thường.
Tiểu Yên nhìn theo, mỉm cười.
……………………..
Kẹt….kẹt….
Cánh cửa lâu ngày không được mở, nay
được mở ra liền phát ra tiếng kêu không mấy vui tai. Tiểu Vy bước vào
với xô nước và chiếc giẻ lau, đang định thực hiện công việc, bỗng…
- Đây…đây là….
Cô trợn tròn mắt, ngoài việc căn phòng
không được ai dọn dẹp mà vẫn sạch trơn không một hạt bụi, thì còn một
điều khiến cô bất ngờ. Đó là….căn phòng không có đồ đạc gì ngoài….ảnh,
không phải một mà rất nhiều ảnh. Những bức ảnh được đóng khung, lồng
kính và treo khắp 4 bức tường. Và điều đặc biệt nhất là….tất cả đều là
ảnh của một cô gái….
Những bức ảnh chụp cô gái ấy ở rất nhiều những tư thế khác nhau, vô cùng tự nhiên, không hề gượng ép. Cô gái
trong bức ảnh có mái tóc dài, đen óng, đôi mắt to, tròn với hàng lông mi dày và rậm, làn da trắng muốt. Tóc để mái bờm với chiếc băng đô màu tím nhẹ ở hầu hết các bức ảnh, khiến cho cô càng thêm muôn phần xinh đẹp.
Nhưng tuyệt mỹ nhất vẫn là đôi môi màu hồng bóng, căng mọng như đóa hoa
đang hé nở. Ở chính giữa căn phòng, treo một bức ảnh khổ lớn, cô gái
trong bức ảnh đang cười, nụ cười thơ ngây, trong sáng, giữa một cánh
đồng hoa oải hương bạt ngàn, tím ngắt. Chiếc băng đô màu tím và bộ váy
liền đồng màu, trông cô ấy chẳng khác gì một đóa hoa oải hương….đẹp
đẽ….thanh khiết……
Tiểu Vy đến gần bức ảnh, đưa tay chạm vào chiếc khung ảnh màu bạc, môi mấp máy.
- Đẹp…thật….
- Ai cho phép cô vào đây???
Tiểu Vy giật mình quay ra cửa, Nhật Long hình như vừa về, đang đứng ngoài cửa, nhìn