Snack's 1967
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328944

Bình chọn: 7.5.00/10/894 lượt.

ông, anh hơi nhức đầu nên bùng tiết thôi – Hàn Phong đáp trả bằng
một nụ cười có phần hơi mệt mỏi, để nhấn mạnh thêm cho lí do “nhức đầu”
mà anh vừa bịa ra.

- Anh cần uống thuốc không? – Mỹ Tuệ chạy ra chắn trước mặt Hàn Phong, kiễng chân, đưa tay áp lên trán anh – Không sốt mà?

- Anh không sao – Hàn Phong hơi khó chịu, anh hất tay Mỹ Tuệ ra một cách bạo lực, lãnh đạm bước về chỗ ngồi.

Ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh khác
thường, Băng Hạ hướng nó về phía con người mà cô thừa biết là đang nói
dối kia, đôi môi cong lên.

- A! Tiểu Nhã! Bạn đi đâu suốt giờ thể
dục vậy? – Tiểu Vy gọi lớn khi thấy Tiểu Nhã đang bước vào lớp với khuôn mặt ướt nhèm, trên phần tóc mai còn đọng lại mấy giọt nước đang từ từ
nhỏ xuống mặt rồi xuống cằm, nhìn qua cũng biết nhỏ vừa rửa mặt.

- À…mình…. – Một cách có chủ định, Tiểu
Nhã liếc sang Hàn Phong đang yên vị trên chỗ ngồi. Anh cũng nhìn nhỏ, và không quên tặng cho nhỏ một nụ cười ngọt ngào. Nhỏ thu hết nụ cười ấy
vào đôi mắt đen sau cặp kính, để rồi sau đó bẽn lẽn cúi gằm mặt xuống,
chạy thật nhanh về chỗ ngồi.

- Mình đau chân, nên không xuống tập –
Tiểu Nhã cười cười với Tiểu Vy khi vừa bước vào chỗ ngồi, nhỏ cố nói với âm lượng bé nhất để không ai nghe thấy.

- Ủa, lạ nhỉ - Tiểu Vy chau mày, nghiêng đầu, khuôn mặt không biểu lộ gì ngoài hai chữ “thắc mắc” to đùng – Sao
hồi nãy Băng Hạ bảo bạn ốm?

- Băng Hạ? – Đôi mắt Tiểu Nhã căng lên hết cỡ.

- Ừ, lúc không thấy Nhã ra sân, mình nhờ Băng Hạ vào xem giùm, bạn ấy vào xem rồi bào Nhã ốm mà, bạn ấy….không gặp Nhã sao?

- A…. – Bàn tay đang nắm chặt của Tiểu
Nhã để dưới gầm bàn bỗng run lên, không tự chủ. “Băng Hạ vào xem”, vậy
có nghĩa cô ấy đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong phòng thay đồ? Socola,
nụ hôn, và….làm người yêu, nhìn thấy cả rồi sao? Nhỏ liếc qua Băng Hạ
ngồi bên cạnh Tiểu Vy, tai đeo Mp3, đang ngồi gục xuống bàn, như không
màng đến chuyện nhỏ và Tiểu Vy đang nói đến, nhưng không có nghĩa là cô
ấy không nghe. Bỗng dưng nhỏ cảm thấy trái tim đang nằm trong lồng ngực
nhỏ, nổi dậy đập nhanh quá mức bình thường.

- Phải….phải rồi….mình ốm – Tiểu Nhã nói rồi nhoẻn miệng cười, không thể che giấu sự thật rằng nhỏ đang run rẩy
trong từng lời nói.

Dù chữ “thắc mắc” trên mặt Tiểu Vy vẫn chưa phai nhạt, nhưng cô cũng gật gật đầu, buông tha cho Tiểu Nhã.

Chuông reo vào tiết, Tiểu Nhã chỉ kịp
đưa ánh mắt lướt qua Hàn Phong một cái rồi bắt đầu bài học. Trong đầu
nhỏ, vẫn chưa thể tin chuyện vừa rồi là sự thật một cách tuyệt đối, thế
nhưng trong trái tim nhỏ lại đang từng giây, từng phút sản sinh ra một
thứ tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm khiến trái tim nhỏ đập vô cùng
nhanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của một người, và suốt 3 tiết
học tiếp theo, nhỏ chưa thực sự tập trung vào bất cứ tiết học nào.

Chiều

Nhà Nhật Long. 12h30 PM

- Chị Yên, chúng ta phải làm gì đó đi
chứ? – Tiểu Thanh, chị hai của đám người làm, chỉ nhỏ tuổi hơn mỗi Tiểu
Yên, đang gắp một miếng rau, bỏ vào bát, ngước lên hỏi Tiểu Yên đang
ngồi đối diện mình với vẻ mặt không mấy thoải mái.

- Làm gì là làm gì? Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? – Tiểu Yên dừng công việc húp canh lại, nhướn mày lên hỏi Tiểu Thanh.

- Chuyện con bé Vy đó, chị định để nó
lộng hành thế à? Nó suốt ngày bám dính lấy cậu chủ không rời, hôm nay
cậu chủ không có nhà, chị phải dạy nó một bài học đi chứ, để vậy chướng
mắt quá.

- Mày thích đưa đầu ra cho cậu chủ chém thì cứ việc, tao đây không cản.

- Chị cứ bình chân như vại đi, nó được
cậu chủ thiên vị, chẳng mấy chốc sẽ đè đầu cưỡi cổ chị thôi, lúc đấy chị chẳng còn hống hách được như thế này nữa đâu – Tiểu Thanh bĩu môi, rồi
tập trung vào bát cơm của mình.

- Con ranh này, mày học cái kiểu ăn nói
ấy ở đâu thế? Muốn tao đập cho mấy cái thì nói. – Tiểu Yên sửng cồ, mắt
long lên sòng sọc, chỉ chờ dịp nhảy lên xé xác Tiểu Thanh. Bữa cơm ngon
lành của nó tự dưng lại bị con nhỏ này phá đám, không bực mình không
được.

- Thôi thôi, cho em xin 2 chị - Tiểu
Hương, cô nhóc nhỏ tuổi nhất, lao đến giữ Tiểu Yên khi nó vừa có dấu
hiệu muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Thanh – Nghĩ cách dạy dỗ Tiểu Vy mà lại như thế này thì mọi người nghĩ ra cái gì đây?

Tiểu Yên ngồi xuống ghế, phủi tay, không quên ném về phía Tiểu Thanh cái lườm sắc lẻm. Còn Tiểu Thanh vẫn chẳng có chút sợ hãi, thậm chí còn
bình thản ăn như đang trêu tức nó.

- Hương, em nghĩ xem, nên làm thế nào? – Thôi cái nhìn như muốn giết người cho Tiểu Thanh, Tiểu Yên quay qua hỏi Tiểu Hương, con nhóc này nhiều lúc có những ý kiến khá thông minh mà
nóng nảy như nó không tài nào nghĩ ra được.

- Vấn đề không phải con bé ấy cứ bám lấy cậu chủ, mà vì cậu chủ quý nó. Phải làm cho cậu ấy ghét nó mới mong gạt nó đi được – Tiểu Hương nói.

- Em ngày càng thông minh đấy Hương – Tiểu Yên chợt mỉm cười – Vậy theo em, làm thế nào để cậu chủ ghét con bé ấy?

- Làm những gì cậu chủ không cho phép –