
ống nấu đi, ăn không được thì cùng lắm tôi nhét hết vào miệng cô là được chứ gì?
_Anh....
_Nhanh lên.
Đứng trước một căn bếp đồ sộ lại vô cùng tiện nghi như thế này, bất giác Tiểu Vy lại không thế nghĩ ra được món
gì hay ho. Nấu cho "Ông chủ biến thái", món ăn phải thật "ngon", thật
"đẹp mắt", và ăn xong sẽ không mang theo bất kì tác dụng phụ nào.
Nồi thức ăn yên vị trên bếp được bật nhỏ lửa, Tiểu Vy tay cầm lọ muối, mắt mơ màng bên cửa sổ. Bất chợt, một con mèo hoang từ đâu phi thân lên chễm chệ trên khung cửa khiến Tiểu Vy
giật bắn mình, luống cuống thế nào lại "Vèo" một cái....
Sau khi định thần lại, cô đã kịp nhận ra thảm họa trước mắt. Một thứ vừa được thực hiện một màn bay bằng đường
parabol ngoạn mục vào chiếc nồi đang mở vung, và chất bột màu trắng bên
trong tràn ra, chẳng còn đường nào khác ngoài ngấm hết vào thức ăn.
Chúa ơi! Lọ muối!
Thành quả suốt 30 phút Tiểu Vy lục đục
dưới bếp là đây : Một bát canh gà nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút, thơm lừng. Lúc sai Tiểu Vy xuống nấu, anh chỉ mong muốn có được một...trận
cười sảng khoái từ món ăn không-có-gì-có-thể-tệ-hơn của cô. Thế nhưng
lúc cô nàng mang "tuyệt tác" lên, anh đã rút lại ý nghĩ hồi nãy mà thay
vào đó là bốn từ CỰC KÌ ĐẸP MẮT.
"Cái gì thế này? Mình cứ nghĩ là phải tệ lắm cơ."
Nhật Long nuốt khan, nhìn chằm chằm vào bát canh gà một hồi rồi ngẩng lên nhìn tác giả:
_Có thật là cô nấu không đấy? Không nhờ ai nấu hộ đó chứ?
_Lằng nhằng, có ăn không? Hồi nãy kêu như sắp chết đến nơi, bây giờ lại ngồi đó mà đoán già đoán non.
Nhật Long cười cười:
_Không có độc chứ?
_Ăn thử. Có độc biết ngay. - Tiểu Vy nhướn mày ra chiều thách thức.
_Ok.
Từng làn khói như những dải lụa trắng
thướt tha mỏng manh không ngừng bay lên từ bát canh khiến Nhật Long
không thể cầm lòng được nữa. Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc muỗng, thổi nhè nhẹ. Một muỗng canh trong vắt được đưa gần lên miệng. Một chút nữa
thôi, một chút nữa thôi....
Tiểu Vy nắm chặt tay lại. Cô có hơi ác không nhỉ?
Khoảng cách giữa miệng và muỗng chỉ còn cách khoảng 10 cm và đang theo chiều hướng thu hẹp dần lại theo chuyển động của bàn tay.
5 cm.....
4 cm.....
2 cm....
1 cm....
Chỗ canh gà nóng hổi đựng trong muỗng được đưa dần vào miệng.
1s...
2s...
3s...
"Sặc!!!!!!!!"
Sau khi phát âm được chữ này thì Nhật
Long cũng lâm vào trạng thái trên. Chỗ canh gà mặn chát không chịu yên
phận trong miệng mà còn tìm đường xộc lên mũi khiến anh khó thở, buồn
nôn. Vứt lại chiếc muỗn cùng bát canh "nước biển", anh chạy vội vào nhà
vệ sinh. Tiểu Vy cũng hoảng hồn chạy theo, có khi nào bát canh gà
ngon-bổ-khỏe với gia vị là....cả một lọ muối của cô sẽ giết chết một
mạng người không?
Chỗ "nước biển" mặn tuy đã được tiếp xúc với lưỡi, rồi nhanh chóng được Nhật Long phun ra, thế nhưng vẫn không
tránh khỏi một vài giọt đã kịp xuống dưới dạ dày, rồi như một dung dịch
sát trùng, nó càn quét khắp nơi và "hộ tống" chỗ đồ ăn hồi sáng trong
bụng anh ra ngoài.
Tiểu Vy dỏng tai lên áp vào cửa nhà vệ
sinh để nghe ngóng tình hình. Cũng may là vẫn còn tiếng nôn ọe, chứ nếu
yên lặng, không có động tĩnh gì thì nguy rồi.
Tiếng nôn ọe nhỏ dần rồi mất hẳn,
Tiếng nước chảy.
Cửa bật mở, Nhật Long xuất hiện với
khuôn mặt thảm hại, nhưng đôi mắt thì vẫn phừng phừng lửa nhìn Tiểu Vy
đang cười xuề xòa trước mặt. Con nhỏ này, sao bây giờ anh lại ghét cô ta thế không biết?
_Cô muốn giết người à? Cho mấy bao muối vậy?
_Anh điên à? Lấy đâu ra cả một bao? Có...một lọ thôi.
_Trời đất! Lọ đó nhà tôi ăn trong ba
tháng, cô cho nguyên cả lọ vào một bát canh, không phải giết người thì
là gì? Lại còn gân cổ lên cãi, có muốn tôi xử không? Chưa thấy quan tài
chưa đổ lệ à? - Nhật Long xổ một tràng. Từ bé đến lớn chưa có ai khiến
anh tốn nhiều calo vào chuyện...bực tức như thế này.
_Này, anh vừa phải thôi nhé, không phải
chính anh đã kêu tôi đi nấu sao? Còn to tiếng cái gì? Tôi cũng bảo đau
bụng ráng chịu cơ mà.
_À...phải rồi, tôi cũng đã nói nếu tôi đau bụng sẽ nhét hết vào miệng cô. Ra nuốt hết bát nước muối đấy cho tôi!!!!
Cái gì cơ? Tiểu Vy có nghe nhầm không?
Hắn vừa nói gì vậy nhỉ? "Nuốt hết" cái bát canh mặn chát ấy sao? Giỡn
hoài, giết người chắc? Chẳng phải hắn vừa nuốt một ngụm đã thảm hại như
thế rồi à?
_Cô điếc à? Ra uống hết cho tôi. - Nhật Long đắc ý nhắc lại lần nữa.
_Anh điên à? Mặn như vậy....
_Cô hay thật. Cũng biết mặn sao lại nấu lên cho tôi? Có gan làm thì phải có gan chịu chứ?
Tiểu Vy chết lặng. Đây có thể gọi là "quả báo" không?
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Vy đếm từng
bước tiến tới bát canh đang ngoan ngoãn nằm trên bàn. Uống hết nó, chúa
ơi, không biết uống xong cô có còn "được" thảm hại như Nhật Long bây giờ không đây?
Một bước, hai