Teya Salat
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328510

Bình chọn: 7.00/10/851 lượt.

lo chống đối Nhật Long suốt ngày mà quên mất rằng…hắn là một tên
BIẾN THÁI. – Nhật Long, anh….đừng làm gì tôi….tôi còn bé lắm….ít hơn anh một tuổi kia mà….hic hic…. – Tiểu Vy sụt sùi, mắt ngân ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. Gặp những kẻ như thế này, chiêu “mĩ nhân kế” được
đặt lên hàng “Thượng sách”.

Nhật Long bây giờ bị cho vào thế dở khóc dở cười, anh thực sự không ngờ cô nàng bướng bỉnh này lại mau nước mắt
như thế. Anh vốn rất sợ nước mắt phụ nữ, mà lại đứng trước một quả dưa
chuột mít ướt, chẳng còn cách nào khác là xua hết âm mưu đen tối trong
đầu mà….ra sức dỗ dành.

_Tôi….thôi đừng khóc, tôi đã làm gì đâu cơ chứ? Con nhóc ngang ngạnh cứng đầu như cô mà mau nước mắt thế à?

_Anh…nói thật chứ? Sẽ không làm gì tôi chứ?

Làm gì được chứ? Con nhóc này, trí tưởng tượng bay cao bay xa quá không níu được lại rồi.

_Được, không làm gì, tôi trêu thôi mà.

_Hè hè…. – Nụ cười “không còn gì có thể
đểu hơn” được nhìn thấy trên mặt Nhật Long, nay được sao chép nguyên bản sang mặt Tiểu Vy. – Tôi mà mít ướt thế sao? Lầm to.

Còn chưa hết bàng hoàng về sự thay đổi
như chong chóng của Tiểu Vy thì Nhật Long đã bị cô nhào đến……cắn phập
một cái vào tay, rồi….chạy thẳng ra ngoài.

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Chết tiệt! Cô làm gì thế hả? – “Con mồi” vừa lãnh một phát cắn hoảng hồn la oai oái. Tiếp xúc lâu rồi mà anh chẳng kịp nhận ra Tiểu Vy là….họ hàng nhà “cẩu”,
thật là một sơ suất nghiêm trọng.

Cứ chơi xấu nhau qua lại thế này, rốt cuộc thì ai mới là người bị “gậy ông đập lưng ông” đây?

_Triệu Vy! Cô đứng lại cho tôi! – Nhật Long ôm lấy tay, che đi vết cắn suýt bật máu mà Tiểu Vy vừa dành tặng, rượt theo cô.

_Tôi đâu có ngu? – Vẻ ủy khuất hồi nãy
không biết đã biến đi đường nào, trả lại cho cô khuôn mặt lém lỉnh, ranh mãnh thường ngày. – Lêu lêu….ối, nhìn kìa…

Tiểu Vy trợn tròn mắt chỉ lên phía trên
đầu chỗ Nhật Long đang đứng. Theo phản xạ, anh ngước nhìn lên, trong
lòng thầm mong đừng có cái bẫy nào được đặt trên ấy. Nhưng đúng lúc anh
ngước lên nhìn thì….

_Thì sao? – Băng Hạ kê li nước lên môi, nhướn mày hỏi.

_Thì mình vọt thẳng chứ sao? Haha. – Tiểu Vy tay chống hông, khuôn mặt tươi như hoa hướng dương, chữ “hả hê” hiện rõ.

_Bạn đúng là hết chịu nổi. Ranh quá đấy, thế này thì mai đi làm sẽ bị Nhật Long cho lên thớt. – Băng Hạ lắc đầu cười.

_Xí, kệ hắn. Mai hắn mà tiếp tục giở trò, mình sẽ cho hắn vết cắn to hơn, hehe.

_Được rồi, đi ngủ đi, muộn rồi. Đêm đừng có nằm mơ thấy Nhật Long mà cắn cả Tiểu Bảo đấy nha.

_Không có đâu. – Tiểu Vy đá lông nheo
với Băng Hạ, bế Tiểu Bảo lên, hôn nhẹ vào mũi con mèo. – Con nhỉ, đêm mẹ Vy có cắn lung tung, con nhớ cào nhẹ cho mẹ tỉnh dậy nhé.

…………..

Đêm đó, ở một tòa biệt thự cách xa học viện Thánh Huy.

Trong một căn phòng.

Trên chiếc giường.

Có một chàng trai, trên tay có dán một miếng urgo, đang cầm một sợi dây chuyền, mặt hình ngôi sao đang mỉm cười.

_Nhóc, để xem tôi sẽ dạy dỗ em thế nào. Bướng thật.

Mặt sợi dây chuyền hình ngôi sao như đang mỉm cười với chàng trai.



Mặt trời ló dạng, nở bung ánh sáng khắp
muôn nơi. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống ấm áp mặt đất, muôn ngàn giọt
sương còn đọng trên những cánh hoa rực rỡ màu sắc được ánh nắng chiếu
rọi lấp lánh như thủy tinh. Chiếc đồng hồ màu xanh cỏ úa đặt trên đầu
giường khẽ “tích tắc, tích tắc” chậm chạp, và khi kim dài chỉ vuông góc
lên trên…

“REENG…..REENG….”

Bàn tay trắng muốt chui ra từ tấm chăn,
đụng nhẹ lên chiếc đồng hồ, ngay lập tức, nó im bặt. Sáng nào cũng thế,
Băng Hạ chẳng bao giờ để chiếc đồng hồ phải tốn calo kêu nhiều lần.
Chẳng như cô nàng Tiểu Vy kia, cũng không hẳn là ham ngủ như heo, nhưng
mỗi sáng cứ phải đợi chiếc đồng hồ hình một bé gấu Pooh to bự kêu đến
khản đặc cả giọng, cộng với làm vài động tác “thể dục”….bay vào tường,
thì cô nàng mới ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn. Mà nếu là ngày chủ nhật
không phải đi học, thì chiếc đồng hồ sẽ bị bỏ mặc cho….kêu đến đuối sức
thì thôi. Đúng là bạn bè thân mà chẳng giống nhau chút nào, Băng Hạ tự
nhiên mỉm cười.

Cánh cửa kí túc xá được mở ra nhè nhẹ,
Băng Hạ không muốn làm mọi người thức giấc, cô chậm rãi bước ra ngoài.
Nắng à? Ánh nắng lấp lóa mặc nhiên phủ lên người, ôm trọn lấy mái tóc,
đôi hàng mi cong vút khẽ động đậy. Cô thả hồn mình theo từng cơn gió,
bỗng….

“KÉT….KÉT….”

Tiếng phanh xe sau lưng cô, giữa phố xá vắng vẻ vì còn quá sớm, bỗng dưng trở thành tiếng động đến ghê người….

_____________

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vừa vang
lên cách đây không lâu, làm Tiểu Vy đứng ngồi không yên. Đã muộn lắm
rồi, mà Băng Hạ vẫn chưa thấy đến lớp. Lúc tỉnh dậy không thấy cô, Tiểu
Vy đã nghĩ rằng cô chỉ đi dạo quanh đâu đó, vì bình thường vẫn vậy.
Nhưng hôm nay thì cái con người ấy mãi không thấy trở về, điện thoại thì tắt máy. Tuy chuyện này không còn lạ gì với “bạn chí cốt” của B