pacman, rainbows, and roller s
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328563

Bình chọn: 9.5.00/10/856 lượt.

ăng Hạ
là Tiểu Vy đây, thế nhưng Băng Hạ vốn không phải người không biết tôn
trọng giờ giấc, và việc trễ học của cô ngày hôm nay thực sự khiến Tiểu
Vy lo lắng.

_Hồ Tuyết Tuyết? – Tiếng cô giáo sang sảng

trên bục giảng, cô cầm một tờ giấy trắng, điểm danh từng học viên.

_Có, thưa cô.

_Dương Băng Hạ?

_.....

_Dương Băng Hạ? – Cô giáo lặp lại tên học viên.

Ánh mắt cả lớp đổ dồn lên chỗ ngồi của Tiểu Vy và Băng Hạ, Tiểu Vy rụt rè, cất tiếng lí nhí:

_Vắng, thưa cô.

Cô giáo đẩy nhẹ gọng kính, cầm bút đánh
một dấu gạch chéo bên cạnh tên Băng Hạ, rồi tiếp tục. Bảo Yến hờ hững
quay xuống nhìn bộ mặt lo âu của Tiểu Vy, mỉm cười.

Dương Băng Hạ, bạn đang ở đâu vậy?

…………………

Ánh mặt trời chiếu nhạt nhòa trên nhà
kho chứa đồ phế thải, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa. Một người đàn ông mang hình xăm trên vai to lớn vạm vỡ bước xuống xe, hắn kéo chiếc
cửa sắt nhà kho hoen gỉ kêu kèn kẹt... Một người đàn ông khác từ trong
xe bế ra một cô gái đang hôn mê. Mặt cô gái trắng bệch, hơi thở yếu ớt,
người mềm nhũn trên tay người đàn ông, mái tóc dài xõa xuống.

Người đàn ông quăng cô gái một cách thô bạo vào nhà kho.

Cô gái rơi phịch xuống mặt đất, mi mắt khép chặt, gương mặt trắng bệch.

Hai người đàn ông kia khóa chiếc cửa sắt lại.

_Xong chưa? – Giọng một chàng trai trẻ từ trong xe vọng ra.

_Đã xong, thưa cậu chủ. – Một người đàn
ông trên tay có hình xăm con rồng xanh xanh, đeo kính đen, tiến lên một
bước, nói với giọng kính cẩn.

_Sẽ không chạy thoát chứ?

_Cậu yên tâm, nó hít thuốc mê nặng lắm, mấy tiếng nữa cũng chưa chắc đã tỉnh. – Người đàn ông đó quả quyết.

_Ok.

Hai người đàn ông nọ vừa đi khỏi, chàng
trai với khuôn mặt đẹp như một thiên thần, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, bấm một hàng số rồi áp lên tai.

“_Anh hai.” – Tiếng một giọng nữ từ đầu dây bên kia vang lên.

_Yến Yến, anh đã giúp em rồi.

“_Em biết rồi, anh để con bé ấy ở đâu?”

_Em không cần quan tâm, chỉ cần biết
rằng hiện tại nó đang hít khá nhiều thuốc mê và ngủ một giấc ngon lành. – Vừa nói, chàng trai vừa hướng mắt về cánh cửa nhà kho đang đóng im ỉm.

“_Vâng, em cảm ơn anh.”

_Không có gì, nhưng đây chỉ là một trò chơi, sẽ không có án mạng hay bất kì thứ gì đại loại thế đâu.

“_Vâng, em biết.”

Ánh mặt trời qua cửa sổ sắt nhà kho rọi lên người cô gái đang nằm im, lạnh ngắt.

……………..

Chuông reo.

Tiết hai rồi.

Tiểu Vy tuyệt vọng đứng ngóng trước cửa
lớp, hy vọng bóng dáng Băng Hạ đột nhiên xuất hiện ở đầu kia hành lang.
Nghỉ một buổi học đối với cô mà nói thì cũng không có gì đáng nghiêm
trọng, thế nhưng, điều khiến cô lo lắng là không thấy bóng dáng Băng Hạ
đâu. Nếu có cúp, cô ấy chắc chắn sẽ nhắn tin cho cô, huống hồ…

Huống hồ…

Từ lúc thức dậy, Băng Hạ đã bốc hơi mất rồi.

Lấy điện thoại ra, Tiểu Vy bấm số của Băng Hạ.

“Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng liên lạc lại sau.”

Cô chau mày, trong lòng bỗng dưng nóng như lửa đốt.

_Sao hả? Đang tìm cô bạn vênh váo không
biết điều của cô đó sao? – Tiếng Bảo Yến từ phía sau cao vút, khiến Tiểu Vy giật mình quay đầu nhìn lại. Giọng nói chua ngoa này, tuy khá quen
thuộc vì thường xuyên dùng những từ mát mẻ để nói móc hai cô, thế nhưng
hình như sau mấy ngày không gặp, giọng nói đó có phần kiêu ngạo hơn
trước thì phải.

_Nè, cô ăn nói cho cẩn thận, ai “vênh váo” chứ?

_Không phải Dương Băng Hạ à? Vậy cho tôi xin lỗi. Nếu có được gặp lại, nói với cô ta, cái kiểu không coi ai ra
gì ấy thì không sống được lâu trong Thánh Huy đâu.

Vừa nói dứt câu, Bảo Yến nguýt Tiểu Vy một cái rồi kiêu kỳ bước thẳng. Bỗng dưng, một ý nghĩ đáng sợ thoáng vụt qua đầu Tiểu Vy.

Băng Hạ!

Không có chuyện gì chứ?

Nhà kho âm u, ánh nắng qua ô cửa sổ sắt
bé tí ở tít trên cao chiếu lên đôi mắt Băng Hạ đang nhắm nghiền. Không
biết đã bao lâu, mi mắt khép chặt của cô hơi động đậy, rất muốn mở ra,
nhưng mi mắt sao mà nặng thế, tựa như có cái gì đó đang đè lên. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng mi mắt bướng bỉnh vẫn khép chặt, không chịu mở ra.

Thần trí cô may sao vẫn còn chút tỉnh táo.

Khi cô vừa ra khỏi trường, một chiếc xe
đen đột ngột đỗ ngay đằng sau, cửa xe bật mở, bên trong một cánh tay thò ra tóm lấy cô lôi mạnh vào trong xe! Trong thoáng chốc, một chiếc khăn
mùi soa bịt chặt vào miệng cô, kinh hãi phát giác ra là thuốc mê, cô
giãy giụa muốn hô cứu, nhưng phần vì người đàn ông lực lưỡng kia ôm chặt quá, nữ nhân mảnh mai như cô thật sự không thể chống cự, một phần cũng
vì thuốc mê đã nhanh chóng đi vào, cô bắt đầu thấy choáng váng, toàn
thân không còn chút sức lực. Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, cô
chỉ còn cách cố gắng nín thở, khống chế sao cho thuốc mê xộc vào người
ít nhất, giả vờ hôn mê để nhân l