XtGem Forum catalog
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328482

Bình chọn: 7.5.00/10/848 lượt.

bước, khung cảnh bây giờ
thật giống với một tù binh đang chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài. Vừa đi
Tiểu Vy vừa nguyền rủa chính mình tại sao lại có thể nghĩ ra một âm mưu
hoàn hảo đến vậy. Khi lỡ tay đổ cả lọ muối vào nồi canh gà, cô không
những không thèm nấu lại nồi khác mà còn lấy lọ muối khác trong tủ
ra....đổ thêm. Tưởng tượng ra khuôn mặt biến dạng thảm hại của tên biến
thái kia, cô vô cùng hí hửng mang lên cho hắn nếm thử. Nhưng "vỏ quýt
dày có móng tay nhọn", biến thái cũng độc ác chẳng kém gì khổ chủ, âm
mưu của cô cuối cùng lại thành "gậy ông đập lưng ông".

_Còn không mau uống, đứng thộn ra đấy
làm gì thế? Muốn cầu xin sự thương hại à? Không có cửa đâu. - Nhật Long
cười gian xảo nhìn Tiểu Vy đang đứng chết trân trước chiếc bàn. Mặc cho
cô ném lại cho anh ánh mắt tóe lửa đến đâu đi nữa cũng không làm cho anh cất cái nụ cười "không còn gì có thể đểu hơn" ấy đi. Thế nào gọi là
"cầu xin sự thương hại"? Chỉ là cô đang suy nghĩ xem chết thế nào cho
nhẹ nhàng thôi.

Tiểu Vy bỗng với tay ra lấy cốc nước trước mặt, ngửa cổ uống một hơi. Băng Hạ nhướn mày hỏi, trong mắt thấp thoáng ý cười.

_Rồi bạn có chịu uống không?

_Này, mình là Triệu Vy đấy? Mình mà chịu uống thì còn là con cháu họ Triệu không? - Tiểu Vy cười toe.

_Vậy bạn làm như thế nào?

"Xoảng!" "Ào!"

_Xin lỗi nha, tôi lỡ tay. - Tiểu Vy cười nhăn nhở nhìn Nhật Long khuôn mặt méo mó với chiếc áo ướt nhẹp. Cuối
cùng cô cũng nghĩ ra cách...

Tua lại 2 phút trước...

Phải rồi, Triệu Vy thì không thể chịu
thua dễ dàng như thế, ý nghĩ đó vụt qua đầu Tiểu Vy rất nhanh. Cô miết
chân lên sàn nhà và làm một động tác giả-vờ-ngã cực kì đẹp mắt, rất
giống thật mà....không hề đau. Khoảnh khắc người chuẩn bị chạm đất, cánh tay cô đã kịp vươn ra, đẩy bát canh ra khỏi bàn, rơi xuống rồi.....vỡ
tan tành. "Thơm ngon đến giọt cuối cùng", trước khi về với đất mẹ và
biến thành các mảnh vụn, chỗ nước biển trong bát đã kịp đổ ào ạt lên
chiếc áo sơ mi của Nhật Long đang đắc ý đứng bên cạnh vì nghĩ rằng đã
dạy dỗ được cô nhóc dưa chuột cứng đầu.

_Cô muốn chết đúng không? - Nhật Long
tối sầm mặt mũi, lòng kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của anh nay lại chẳng còn
chút nào. Con nhóc này đúng là "điếc không sợ súng mà".

Hơ hơ, tôi chỉ lỡ tay thôi mà, xin lỗi,
anh bớt nóng, hì hì. – Tiểu Vy cười xòa “chữa cháy”, mong rằng tên biến
thái này đừng “giận quá mất khôn”.

_Tôi nhịn cô nhiều rồi, bây giờ đừng
mong tôi nương tay nữa. – Nhật Long tức tối xăm xăm bước đến chỗ Tiểu
Vy. Đúng thật là từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh chưa từng bị đứa
con gái nào xúc phạm nặng nề thế này, mà có thì cũng “một vừa hai phải”
thôi. Đằng này lại năm lần bảy lượt “giở trò”, trong con người cô ta
không giữ lại chút dịu dàng thùy mị nào sao?

Anh bước đến không chút nể nang, không
còn biết đến quy luật “nam nữ thụ thụ bất thân” là gì, và cũng chẳng
thèm màng đến cô nhóc dưa chuột cứ luôn miệng “tên biến thái” này, “tên
biến thái” nọ, thẳng tay….vác Tiểu Vy lên. Gọi là “vác” chứ không phải
“lôi”, “kéo” trong trường hợp này lại hoàn toàn đúng, vì anh kéo Tiểu Vy lên, vác lên vai, trông gần giống như vác cái bao tải, nhưng cái bao
tải sẽ ngoan ngoãn mà nằm yên, chứ không điên cuồng ngọ nguậy lung tung
như quả dưa chuột này.

_Này….biến thái….anh làm cái gì thế?
Buông tôi ra, tôi không phải con mèo đâu. Này! - Tiểu Vy hoảng hồn giãy
dụa, hình như trò đùa của cô đã đi quá xa, vượt ngưỡng sức chịu đựng của “đối tượng”, nó thông báo cô sẽ không được yên phận mà tiếp tục bị quả
báo.

Nhật Long không thèm nói gì, thậm chí
cũng chẳng buồn đấu lí cùn lại Tiểu Vy, anh hùng hổ bước đến nhà tắm,
đóng sầm cửa lại trước những con mắt ngạc nhiên và hoảng sợ của đám
người giúp việc.

_Anh điên à, định làm trò gì thế? – Tiểu Vy quát.

Và rồi, trước con mắt sững sờ của Tiểu
Vy, Nhật Long đưa tay…..cởi từng chiếc nút áo. Chiếc áo sơ mi kẻ caro
xanh đen được lột ra, để lộ cơ thể rắn chắc.

_Phùng Nhật Long! Anh đừng có làm trò gì bậy bạ, tôi….giết chết anh đấy! – Tiểu Vy nắm chặt thành bồn tắm, trong cô bắt đầu hình thành nỗi sợ hãi thật sự, không lẽ hắn định….

Chiếc áo sơ mi “thơm thơm” mùi canh gà
đặc trưng từ tay Nhật Long rơi xuống, phủ lên Tiểu Vy, suy nghĩ vừa
thoàng qua đầu Tiểu Vy nhờ nó mà bay biến.

_Giặt sạch cho tôi. Còn nữa… - Anh cúi
người xuống, dí sát mặt vào khuôn mặt đang lo lắng của cô – Đừng có luôn miệng gọi “Phùng Nhật Long” như thế, cô ít hơn tôi một tuổi đấy nhóc ạ.

_Tôi…không làm, xem anh làm gì được tôi? – Tiểu Vy hất mặt, cô vứt phịch chiếc áo sang một bên, tưởng gì chứ về
chuyện này thì hắn còn phải học hỏi cô nhiều.

_Làm gì được à. – Nhật Long cười, nụ cười hết sức gian tà.

Để tăng thêm mức độ “đe dọa”, khiến Tiểu Vy nổi gai ốc, thuận tay, anh khoác lên vai cô hết sức thân mật, nói nhỏ vào tai:

_Biết làm sao bây giờ, tôi….đang rất “thèm” thiếu nữ đấy.

_Anh….. – Tiểu Vy tròn mắt, tay run run, cô