Polly po-cket
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329434

Bình chọn: 7.00/10/943 lượt.

hết câu chuyện,
ngập ngừng hỏi. Hỏi ra rồi, cô mới thấy thừa thãi, vì đôi mắt đượm một
nét buồn man mác, và khuôn mặt thê lương ảm đạm của anh cũng đã trả lời
giúp cô rồi.

- Phải.

Cô mím môi, bỗng dưng cảm thấy trái tim
mình như có mấy mũi dao, không thương tiếc mà đâm vào thật mạnh. Cô
không ngờ được rằng, trái tim anh từ lâu đã khắc tên, và bóng hình một
người con gái, một người con gái hoàn mỹ, tốt đẹp, một người con gái
khỏi cần nhìn và so sánh cũng biết rằng cao hơn cô, một người con gái dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể với tới. Một niềm cảm xúc không
tên bỗng len lỏi vào trái tim bé nhỏ, Vy chợt cảm thấy buồn. Buồn vì một cô gái toàn vẹn như thế lại sớm lìa đời, hay còn buồn vì lý do nào
khác? Người con gái kia tuy không còn tồn tại trên đời, nhưng hẳn là cô
ấy đã rất hạnh phúc, và hiện tại thì vẫn rất hạnh phúc.

Tiểu Vy nghiêng nghiêng đầu, cố gắng cười thật tươi hết mức. Cô cầm lên một miếng dưa, đưa cho Nhật Long.

- Này, anh ăn đi, dưa ngon lắm. Tôi ghen tỵ với cô Lam Đình gì gì đó đấy, có một chàng trai yêu mình như thế
này, hẳn cô ấy hạnh phúc lắm.

Tiểu Vy nói mà cảm thấy cổ họng mình đang run lên, nụ cười bắt đầu có sự gượng gạo góp mặt.

- Ừ.

Nhật Long mỉm cười theo, anh nhận miếng
dưa rồi lại đặt nó xuống. Anh bước xuống giường, ra khỏi phòng, không
quên để lại cho Vy câu nói:

- Tôi đi WC.

Hứng nước đầy vào hai bàn tay, Nhật Long hất hết nó lên mặt. dòng nước lạnh khiến cơ mặt anh dãn ra, làm anh
tỉnh táo hơn. Bao năm qua, anh chưa bao giờ kể chuyện Đình Đình ra cho
ai cả, thế mà hôm nay lại lục lại ký ức, kể nó ra cho Tiểu Vy nghe. Anh
không thể hiểu nổi chính mình, không biết rằng cô nhóc đó có hiểu tâm
trạng anh hay không, hiểu tình cảm của anh hay không mà lại lôi
chuyệnĐình Đình ra kể dễ dàng như một mẩu chuyện tiếu lâm như thế. Anh
điên rồi, điên thật rồi!

Còn lại mình Tiểu Vy trong phòng, cô
không ngại ngần mà phô hết khuôn mặt buồn rười rượi ra. Buồn mà không
biết tại sao mình buồn. cô đứng dậy, đi về phía ngăn kéo. Cô cứ đứng đó
thật lâu, ánh mắt không rời khung ảnh đặt trên bàn, không rời khuôn mặt
xinh đẹp của người con gái tuyệt mỹ ấy. Một lát, cô đưa tay mở ngăn kéo, rút trong túi ra sợi dây chuyền và đặt vào đó. Ngôi sao nhỏ mỉm cười
lấp lánh với cô, có vẻ nó rất vui khi được trả lại vị trí cũ.

“Em sẽ ở lại đây.....mãi…. ….cho đến khi nào….anh không cần và đuổi em đi...

3. Nhận ra

“You're always on my mind

All day just all the time

You're everything to me

Brightest star to let me see”

- Alo? – Băng Hạ nhấn vào nút nghe, áp con “dế” lên tai và theo thói quen vẫn không nhìn tên người gọi.

- Chào em, cho anh làm quen nhé?

- Không quen.

- Thì không quen mới phải làm quen chứ?

- Không thích.

- Anh manly, đẹp trai lắm.

- Không quan tâm.

Đầu dây bên kia có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ.

- Đùa tí cho vui, tôi đây.

- Tôi là ai?

- Không nhớ tôi à?

- Không.

- Tôi họ Trịnh.

Khựng lại 2s, một nụ cười mỉm nhẹ lướt qua bờ môi Băng Hạ, cô hỏi, giọng đã bớt lạnh lùng đi phần nào.

- Trịnh Thiếu gia, có việc gì không?

- Tưởng cô mất trí nhớ rồi chứ?

- Chuẩn bị thôi.

- Ừm….đi ra ngoài với tôi đi.

- Đi đâu?

- Dạo.

Ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Băng Hạ “ừ” một tiếng, rồi gác máy, đi thay quần áo. Cô không phải lúc
nào cũng dễ dàng đồng ý với lời có thể gọi là mời đi chơi của một chàng
trai như thế này, nhưng là Hạo Thiên nên cô cũng không băn khoăn lắm,
với lại, cô cũng còn nợ anh một lời cảm ơn. Về việc đã giúp đỡ cô nhi
viện Thiên Sứ.

Hạo Thiên nằm trên giường, tay xoay xoay chiếc điện thoại mặc dù đầu dây bên kia đã tắt từ lâu.

“Chào em, cho anh làm quen nhé?”

Anh tự cười bản thân mình, chẳng biết từ bao giờ anh lại biết đùa thế nhỉ?

Thành phố về đêm lung linh ánh đèn, sầm
uất, nhộn nhịp hơn ban ngày rất nhiều. Ban ngày vừa nắng lại vừa bụi,
ngột ngạt, oi bức. Nên người ta chọn thời điểm thành phố lên đèn để lũ
lượt kéo nhau ra ngoài cũng là lẽ hiển nhiên. Một cơn giớ thu mát lạnh
thổi tung mái tóc đen mượt, Băng Hạ vuốt nhẹ nó lại, quay sang Hạo Thiên nói lên lời cảm ơn mà cô đã chuẩn bị sẵn.

- Vì….? – Hạo Thiên ngây ngô hỏi lý do.

- Đừng nói vụ quyên góp tiền cho cô nhi viện không có tay anh nhúng vào? – Băng Hạ nguýt anh.

- À….thì cũng có – Anh cười trừ, tay gãi đầu, bộ dạng giống hệt chàng trai tuổi teen mới lớn, lần đầu nói chuyện với con gái – Chút ít thôi mà.

- 50 tỷ đấy – Cô nói như nhắc nhở, như
thể cô sợ anh quên mất số tiền mình ủng hộ cho nơi ấy là bao nhiêu. Mà
cũng phải, số tiền đó đối với cô, với đám nhóc nghèo khổ là rất lớn,
nhưng đối với Hạo Thiên lại chẳng thấm tháp vào đâu, mà đối với Trịnh Âu lại chẳng là gì.

- Tôi….thấy quý mến lũ nhóc, nên làm
thế. Những