
ện đó lại
liên quan tới Liêu Mỹ, vả lại cô ấy cũng có thấy mình cười đâu.
“Đúng vậy đó!”, Liêu Mỹ cười gật gù, “Chỉ cần mẹ tớ không sao là được rồi!”,
cô đáp như đinh đóng cột. Á Quân cũng cười, “À, ra là lời hoa mỹ thế, đã vậy, cơm trưa nay cậu mời nhé!”. Vi Tinh cười đau khổ, “Sao lại thế,
cậu muốn nhìn tớ khóc kỳ quái đúng không?”. Liêu Mỹ và Á Quân cùng bật
cười khanh khách, Á Quân tiếp, “Thì cậu bảo tiền bạc là thứ ngoại thân
còn gì!”. Vi Tinh hừ một tiếng, “Thế sao? Nhưng tớ có nói người không
sao là quan trọng nhất cơ mà, cậu chọn vế một hay vế hai, nói!”. Nói
xong cô nhằm hướng Á Quân vung vẩy dao rọc giấy, Liêu Mỹ liền cười xòa.
Hôm nay là thứ sáu, đúng lúc các sếp đi vắng, cũng không phải cuối tháng
cuối quý gì, cho nên hội “làm màn thầu” như Vi Tinh được dịp rảnh rỗi
hiếm có. Đang chuyện trò rôm rả, loa phóng thanh trên đầu chợt kêu lên,
“Cảnh báo hỏa hoạn, cảnh báo hỏa hoạn, yêu cầu nhân viên tất cả các bộ
phận trong tòa nhà nhanh chóng rời khỏi qua các lối thoát hiểm, xin nhắc lại…”.
Vi Tinh thót tim, “Cảnh báo gì cơ?”. Á Quân đưa tay nhìn
đồng hồ đáp, “Hỏa hoạn, sáng nay email thông báo rồi, trưa nay toàn tòa
nhà diễn tập phòng chống hỏa hoạn, mau đi thôi”. “Hả? Sao tớ không nhận
được, công ty chắc không kỳ thị đến mức độ này chứ, hội “làm màn thầu”
chúng tớ đáng bị chết cháy hay sao hả?”, Vi Tinh cúi đầu lục tìm hòm
thư.
Á Quân và Liêu Mỹ không nhịn được cười, “Nghĩ gì thế hả
nàng, có lẽ hộp thư của cậu lại đầy rồi! Thôi nào, về rồi xem sau”. Liêu Mỹ cũng đứng dậy chuẩn bị về chỗ ngồi của mình lấy đồ. Lúc ấy Amy hùng
hùng hổ hổ đi lại, cô ta là thành viên tổ an toàn của công ty.
Theo quy định của công ty, xảy ra tình huống nguy hiểm, cô ta phải phụ
trách. Ví dụ như có người ngất xỉu, cô ta phải biết làm CPR[1'>, nếu gặp
hỏa hoạn, cô ta phải biết dùng bình cứu hỏa, nếu cần di tản, cô ta phải
xác nhận bộ phận do mình phụ trách không còn ai sót lại,…
[1'> Thủ thuật hồi sức tim phổi.
Á Quân tỏ vẻ cực kỳ xem thường nói với Vi Tinh, đấy chẳng qua là cô ta
đang cố thể hiện thôi, nếu có hỏa hoạn thật, cô ta không chạy trước
tiên, thì mình cứ gọi là đi đầu xuống đất. Vi Tinh cười đáp ít ra thì
người ta còn biết làm CPR đấy thôi, lần trước mấy anh chàng bên tiêu thụ còn râm ran yêu cầu cô ta biểu diễn trước mọi người còn gì. Á Quân than thở, mấy người không biết cô ta bị thối mồm ấy thật là đáng thương, Vi
Tinh cười sằng sặc.
Giờ là lúc Amy ra vẻ ta đây, Liêu Mỹ thì cô
ta không dám ho he gì, chỉ mỉm cười nói, “Mọi người nhanh lên nào? Cứ
xem như là có hỏa hoạn thật nhé!”, rồi lướt mắt sang Vi Tinh với Á Quân, nhìn thấy Vi Tinh đang thu dọn túi xách, cô ta nhăn mày, “Cô làm cái
trò gì thế, còn có thời gian mà xếp túi xách à, nhà cô cháy cũng rảnh
rang thế hả?”.
Vi Tinh bốc hỏa trong lòng, bụng bảo có mà nhà cô
cháy thì có, có biết nói tiếng người không thế! Nhưng còn chưa kịp nói,
Amy đã ưỡn ẹo đi giục người khác mất rồi. Á Quân vỗ vai Vi Tinh, “Đừng
chấp cô ta làm gì, chẳng phải đã nói với cậu cô ta mồm thối còn gì?”.
Liêu Mỹ cũng bước đến nói, “Thôi nào, chúng ta đi thôi, cầm điện thoại
với ví tiền là được rồi, chỗ này sẽ có bảo vệ đi tuần mà”.
Vi
Tinh theo các đồng nghiệp khác chui qua cửa chống cháy, bắt đầu men theo lối phòng cháy đi xuống, phải nói thêm là cô hiện tại làm việc ở tầng
hai mươi mốt, đi xuống bằng chân, cũng là cả một công trình. Tốp năm tụm ba người xung quanh đều là đồng nghiệp, phần lớn đều là không quen
biết, diễn tập chỉ là diễn tập, không ai coi đó là thật, vừa đi vừa cười nói hi hi ha ha, tất cả đều coi như giải lao giữa giờ làm việc.
Buồn cười nhất là, sếp phòng nghiên cứu phát triển là một ông Tây béo, ông
lại đóng làm người không thể đi lại được, làm cho mấy anh con trai phụ
trách khiêng xuống được một phen mệt gần chết. Chú thích thêm là mấy bác ở phòng nghiên cứu phát triển cả ngày từ sáng tới tối toàn ngồi trước
máy tính, đi lấy nước hay vào nhà vệ sinh cũng được xem là vận động rồi.
Dọc đường đi cứ chốc chốc lại có lính cứu hỏa cầm vòi rồng xông lên, Á Quân hình như là lần đầu trông thấy, cảm thán nói, bất kể anh chàng cảnh sát kia trông thế nào, mặc bộ quân phục vào trông đều rất phong độ. Bọn Vi
Tinh vốn đã ra muộn, lại thêm Á Quân hôm nay diện mốt Belle mới, gót
giày cao chót vót căn bản không thể đi nhanh được, cho nên đi được hai
phần ba quãng đường, chúng quanh hầu như không còn ai, chỉ nghe thấy
tiếng huyên náo từ tầng dưới thấp thoáng vọng lên.
Nhà dột lại
gặp mưa dầm, lúc vẫn còn năm, sáu tầng lầu nữa, Á Quân cuối cùng để bị
trẹo chân, đau không chịu nổi, cô bực bội mắng Vi Tinh là cái đồ mồm quạ khoang, suốt dọc đường cứ trù ẻo cô sớm muộn cũng bị trẹo chân. Liêu Mỹ và Vi Tinh đang tính xem làm thế nào để đưa Á Quân xuống dưới, thì mấy
anh lính cứu hỏa chạy lên, một anh hỏi luôn, “Các cô sao lại dừng lại,
còn không mau đi đi!”, giọng thì to, làm ba cô gái thấy oang oang cả
hành lang.
Vi Tinh định mở miệng giải thích, thì một anh lính ở
sa