
tai trái ra tai phải khi nãy, may mà chuyện Á Quân nói cô đã từng
nghe qua rồi.
Vẫn còn may, Vi Tinh đoán bừa mà cũng trúng, Á Quân hài lòng gật gật đầu không hỏi thêm nữa. Cô vừa di chuột kéo trang web
phía dưới lên tiếp tục xem, vừa hỏi, “Vi Vi, cậu nói xem chỉ cần thông
qua sáu người có thể gặp được người quen thật không?”. Sau một lần nhấc
điện thoại của Đào Hương, nghe cô gọi biệt danh của Vi Tinh, Á Quân cũng bắt đầu gọi theo. Vi Tinh cười, đặt bút xuống cầm cốc nước lên, “Có lẽ
thế, hay cậu thử xem sao?”.
Á Quân nhún vai, “Tớ thấy không đáng
tin lắm, những người lạ mặt tớ từng giao thiệp không 6.000 thì cũng phải 600 rồi, nhưng đến một người thích hợp cũng đã gặp được đâu”. Đang uống nước, Vi Tinh tí nữa thì sặc, cô vừa ho vừa nói, “Tớ xin cậu đấy được
không? Người ta nói là gặp được người quen, chứ có bảo là gặp người yêu
đâu hả? Khoảng cách một trời một vực thế cơ mà”.
Á Quân hừ mũi,
“Thế cái lý luận này cơ bản là vô dụng còn gì!”. Vi Tinh “bó miệng” toàn tập, người ta nói là lý luận quan hệ xã hội chứ có phải lý luận tình
yêu đâu cơ chứ. Gần đây không biết cô nàng này bị ai kích động, bỗng
dưng bắt đầu nổi hứng với vụ lấy chồng, thậm chí còn định lôi cả Vi Tinh cùng đi tham gia hoạt động gặp mặt “Gặp mặt tám phút” gì đó, phải nói
là trước đó Á Quân rất chi là dè bỉu xem thường mấy “hoạt động” kiểu
này, thậm chí còn chế giễu người từng có kinh nghiệm đi xem mặt như Vi
Tinh.
“Người yêu nào thế?”, một giọng ngọt lịm vang lên sau lưng
Vi Tinh, mí mắt Vi Tinh lập tức dựng lên, Á Quân ở phía đối diện cô cười đáp, “Bọn tớ đang nói về lý luận không gian 6 độ, cậu gọi điện xong rồi à, lão Đường ấy khó chiều lắm đúng không?”. Liêu Mỹ từ phía sau vách
ngăn bước vào, thoải mái mà không kém phần tao nhã ngồi dựa vào bàn làm
việc của Vi Tinh, “Cũng tàm tạm, thực ra có một số khách hàng chỉ thích
ra vẻ bề trên thế thôi, ngược lại còn dễ đối phó hơn những người làm ăn
hẳn hoi chuyên ép giá”.
Nói rồi khẽ huých Vi Tinh một cái, “Tớ
nói đúng không?”. “Đúng thế, đúng thế”, Vi Tinh nãy giờ cúi đầu vờ uống
nước vội ngẩng đầu cười đáp, “Chỉ cần là công tử Bạc Liêu tiêu tiền
không cần đếm, tính tình khó ưa chút cũng không sao!”. “Ha ha!” Liêu Mỹ
và Á Quân cùng phá lên cười, “Chuẩn không cần chỉnh!”, Á Quân giơ ngón
tay cái lên tán đồng.
Liêu Mỹ vừa cười vừa rút một tờ khăn giấy
trong hộp giấy bên cạnh khẽ lau vùng chữ T, rồi hỏi như bâng quơ, “Vi
Tinh, cậu có việc tìm mình à?”. Vi Tinh ngẩn người, “Đâu có?”, “Vậy à?
Vừa nãy thấy cậu cứ chăm chăm nhìn tớ, tớ lại tưởng cậu có việc tìm
tớ?”, Liêu Mỹ khẽ nhún vai, vê khăn giấy thành viên ném vào sọt rác.
Lông tơ trên cánh tay Vi Tinh dựng đứng cả lên, tự mình còn tưởng thần không hay quỷ không biết cơ, Liêu Mỹ làm thế nào mà phát hiện ra được?! Rõ
ràng là cô ấy đang chăm chú gọi điện thoại, lẽ nào cô ấy có con mắt thứ
ba?! “À, chuyện đó hả”, Vi Tinh cười cười nhấp một ngụm nước, vừa kéo
dài thời gian đồng thời cố gắng tìm cớ, “Tớ chỉ định hỏi hôm trước mẹ
cậu sao rồi? Chẳng phải nói là bị cảm nắng hay sao, hôm đó cậu đi rồi
không quay lại, hôm sau lại đi công tác rồi”. Vi Tinh nói xong mới thấy
nhẹ nhõm chút, tim vẫn đang dội uỳnh uỳnh trong lồng ngực.
Khóe
mắt Liêu Mỹ khẽ dựng lên, rồi cười, “Chuyện đó hả, làm cậu phải bận tâm
rồi, không có gì nghiêm trọng cả, lúc bà ngất may mà được một anh cảnh
sát cứu, lúc mình tới thì mẹ đã khỏe lại nhiều rồi”. Vi Tinh cười, “Thế
thì tốt”. Á Quân cũng gật đầu, “Người già với trẻ con, sức đề kháng kém, gặp thời tiết thế này dễ cảm nắng lắm”.
“Mẹ tớ không chỉ bị cảm
nắng, còn gặp kẻ trộm nữa?”, Liêu Mỹ lắc lắc đầu, “Hả? Ở đâu chứ?”, Á
Quân ngạc nhiên hỏi. “Thì chính ở phía ngoài cung xạ kích đó, mẹ tớ thi
xem thi đấu kiểm nghiệm Olympic với bạn mà, điện thoại với ví tiền đều
bị trộm mất, cảnh sát nói chắc là bị kẻ trộm lấy mất”, Liêu Mỹ đáp.
Vi Tinh lúc này mới vỡ lẽ, cô biết tuần này Mễ Dương đều chạy việc bên
ngoài ở sân vận động, hai người cả tuần không gặp, mối nghi hoặc trong
lòng cũng vẫn treo đó. Giờ nghe Liêu Mỹ nói vậy, có lẽ Mễ Dương chính là anh cảnh sát ra tay giúp đỡ kia, thảo nào mà cô ấy có số điện thoại của anh, mất đồ phải đăng ký lưu lại số điện thoại liên hệ mà, Vi Tinh mỉm
cười.
“Ôi, thế bác gái hẳn bực lắm nhỉ, người già sợ nhất là mất
đồ mà, mẹ tớ mất mấy đồ chổi cùn rế rách còn xót ruột, nữa là tiền”.
Liêu Mỹ cười, hờ hững đáp, “Đúng là bà rất bực, có điều không phải vì
tiền”. Á Quân cảm thấy trong câu nói của Liêu Mỹ còn có ý khác, nhưng
lại không tiện hỏi, đánh mắt sang vừa bắt gặp Vi đại tiểu thư đang tủm
tỉm cười, liền hỏi, “Vi Vi, cậu cười gì thế? Hôm nay sao cậu toàn cười
kỳ quái vậy hả?”.
Liêu Mỹ nghe vậy cũng nhìn sang Vi Tinh, Vi
Tinh vô cùng lúng túng, trợn mắt nhìn Á Quân rồi đáp, “Cậu mới hay cười
kỳ quái thì có, Tớ thấy người không sao là quan trọng nhất, tiền bạc là
thứ ngoại thân mà!”. Lý do thoái thác này có phần khiên cưỡng, song Vi
Tinh cũng không nói mình hiểu ra một chuyện nên cười, mà chuy