Disneyland 1972 Love the old s
Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tình Yêu Đau Dạ Dày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325523

Bình chọn: 9.00/10/552 lượt.

phối hợp chơi đấu địa chủ đến nửa đêm, kết quả vô số người thảm bại trước cặp đôi này, sau đó người chua ngoa nói: “Hai người bàn số ba nhìn là biết chơi ăn gian rồi, sao có thể ra bài ăn ý đến thế chứ? Mọi người đừng chơi với hai đứa dở hơi ấy nữa”.

Quả thật không ai thèm chơi với hai người nữa, Vệ Đằng và Châu Ngư trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đành tắt máy, chán nản trèo lên giường, ngủ không được, bắt đầu tán nhảm.

“Cô bé xx lớp mình xinh ra phết, có điều hơi đanh đá.”

“Ừ, cô bé xxx cũng khá, có điều gầy quá, chạm vào cánh tay cô nàng một cái là có thể gãy xương, xương quai xanh nhô ra trông như xác chết ấy…”

“Em gái cậu cũng đẹp”, Châu Ngư bỗng nói: “Cậu có em rể chưa?”.

Vệ Đằng sững sờ, “Cái đếch gì, mình nghĩ mãi không hiểu sao cậu thay đổi thái độ nhanh thế, hóa ra có ý đồ bất chính với em gái tôi, cố tình lấy lòng ông anh vợ phải không?”.

“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, mình bình phẩm một chút cũng không được à?”

Nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề kỳ nghỉ đông.

“Kỳ nghỉ tới cậu có về nhà không? Tết nhất phiền phức chết đi được, cô gì chú bác gói bánh thổi xôi, cứ nhìn thấy lũ chị em họ là mình lại đau đầu.”

“Hay bọn mình ở lại làm một bài nghiên cứu khoa học? trường này năm nào cũng tổ chức nghiên cứu khoa học trong dịp nghỉ lễ, thực ra chỉ làm chân sai vặt cho giáo viên thôi, hai ngày tới là thời hạn đăng ký.”

“Ok, mình cũng không muốn về nhà sớm, nghiên cứu thì nghiên cứu, sợ cóc gì, chúng mình đi đăng ký trước đã.”

Vệ Đằng không ngờ, cậu và Châu Ngư đăng ký xong một cái, thời tiết vốn dễ chịu bỗng nổi gió to bão lớn.

Đúng là số con rệp!

Mùa đông phương Nam không có tuyết, nhưng gió còn kinh khủng hơn tuyết nhiều, ít ra tuyết còn có chút nên thơ mỹ lệ, gió to kéo đến thì trời đất như nghiêng ngả. Thêm những cơn mưa triền miên hết ngày này sang ngày khác, mặt đất ẩm thấp mờ mịt như muốn tạo điều kiện cho bệnh thấp khớp hoành hành.

Ký túc xá không có điều hòa, đành phải cắn răng chịu đựng.

Châu Ngư càu nhàu chửi rủa luôn miệng, Vệ Đằng cũng chán không thể tả, thời tiết đang đẹp như thế, nói mưa là mưa ngay được, hôm qua còn mặc áo sơ mi dài tay, hôm nay đã phải đổi sang áo lông dày.

Vệ Đằng vốn sợ lạnh, bây giờ mỗi lần ra ngoài đều ăn vận như gấu bông.

Buổi trưa, trời tạnh mưa, gió to lại kéo đến, thổi tung nước mưa trên mặt đất, cả không gian đều ướt sũng.

Vệ Đằng mặc hàng đống áo trên người, run rẩy đi đến nhà ăn, xếp hàng mua cơm, mua xong đang định đi thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước đến.

Trời lạnh như thế mà anh ta chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió hơi dài, lúc đi trên đường, tà áo bị gió thổi bay phần phật. Đúng là điển hình của tuýp người thích ra vẻ hoành tráng, thời trang đè thời tiết.

Nếu là một kẻ khác, Vệ Đằng sẽ hừ mũi cười nhạt, nhưng Tiêu Phàm thì khác, anh ấy không cần ra vẻ hoành tráng vì vốn dĩ bản thân đã rất hoành tráng rồi.

Sau lần bị Tiêu Phàm lờ đi trong đêm lễ hội Hóa trang, trong lòng Vệ Đằng luôn trăn trở không yên. Bây giờ đối mặt, cậu cũng chẳng có tâm trạng gì để niềm nở bắt chuyện.

Quả nhiên Tiêu Phàm bước qua Vệ Đằng, lại lờ cậu thêm một lần nữa. Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu bước đi, đi được vài bước, chợt muốn quay lại xem anh ta đang làm gì. Không ngờ vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt Tiêu Phàm.

Trái tim Vệ Đằng đập chậm nặng nề, chỉ thấy Tiêu Phàm mỉm cười bước tới.

“Là Vệ Đằng? lần nào xuất hiện cũng lạ lẫm quá, tôi không dám chắc có phải là cậu không nữa.” hình như tâm trạng Tiêu Phàm khá tốt, hiếm khi tỏ vẻ dễ gần như thế này.

“A…haha, anh đến nhà ăn ăn cơm à?” Vệ Đằng thấy mình điên điên, sao có thể thốt ra câu hỏi ngu ngốc thế chứ.

“Không.” Tiêu Phàm cũng điên mất rồi, đến nhà ăn không ăn cơm thì làm gì?

“Tôi đi tìm bạn.”

“Ồ, vậy anh tìm đi”, Vệ Đằng nhanh nhẹn giơ tay chào tạm biệt rồi xoay người bước đi.

“Đợi đã”, Tiêu Phàm bỗng gọi giật lại. Vệ Đằng ngập ngừng quay đầu, thấy một đôi găng tay màu trắng chìa ra trước mặt, “Tay cậu lạnh cứng rồi kìa”.

Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy khóe môi Tiêu Phàm hơi nhếch lên cười, ánh mắt cũng không lạnh lùng như trước nữa.

Đúng là tuyết rơi mùa hè! Sao người như Tiêu Phàm đột nhiên cư xử như thế, làm tim Vệ Đằng đập dữ dội.

“Cầm lấy đi, em gái tôi vừa cho tôi nhưng tôi không dùng đến”, Tiêu Phàm khẽ cười, nụ cười thật đẹp…

“Ừm, cảm ơn.” Vệ Đằng cúi đầu nhận lấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng không biết nói gì tiếp theo.

Đứng trước Tiêu Phàm, Vệ Đằng thấy mình thật ngớ ngẩn, anh ta chỉ cho một đôi găng tay không dùng đến, sao lại phải tim đập chân run, nói không ra lời, thật muốn vả vào miệng mình một cái.

Hít sâu, cố gắng khôi phục phong thái tự nhiên phóng khoáng thường ngày, “Anh tìm bạn đi, găng tay mai tôi trả…”.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện Tiêu Phàm đi