
iếu gia, mình là người hiểu rõ nhất, không phải sao?
Cô đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi, nghĩ ngợi xa xôi, nhân viên gác cửa
tiến đến, hỏi cô có cần gọi taxi giúp không. Cô vội lắc đầu, người đứng
chờ đã lâu kia đã nhìn thấy cô, anh ta liền tiến nhanh về phía cửa ra
vào, những sợi tóc mai trước trán bay phất phơ theo từng nhịp bước chân.
“Tiểu Bạch.”
Cách vài bậc cầu thang, anh ta khẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng, mặt
ửng đỏ vì men rượu đã dần tan, càng khiến gương mặt thêm điển trai. Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, hôm ấy, khó khăn
lắm cô mới mặc được bộ nữ thanh niên lên người, đang ngồi bên bờ hồ phía nam trường học ngấu nghiến đọc Shakespeare[2'> và Wordsworth[3'>, một quả bóng rổ bỗng đập bịch vào lưng, cô đang lẩm bẩm “to be or not to be”
liền tức tối quay đầu lại, Thư Hạo Nhiên cũng vội vã chạy đến bên cô
giống lúc này, bộ quần áo bóng rổ màu xanh nước biển phấp phới trong ánh mặt trời, thân hình cân đối, mặt mũi khôi ngô, thần sắc tự tin, nhẹ
nhàng đầy sức sống. Khi ấy, cô đã mê mẩn nghĩ rằng, đúng là một anh
chàng đẹp trai.
[2'> Shakespeare (1564 – 1616): nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại người Anh.
[3'> Wordsworth (1770 – 1850): nhà thơ lãng mạn người Anh.
“Anh đợi em rất lâu rồi. Phải rồi, anh mang cho em bản tiếng Anh cuốn Kinh thánh này.”
Vừa nói vừa móc từ túi áo khoác ra một cuốn sách dày cộp, anh ta sải những
bước dài, bước hai bậc liền. Đôi mắt đen láy như màn đêm, dịu dàng như
làn nước, thể hiện sự thành khẩn, thỉnh cầu. Hạ thấp giọng không phải là đặc điểm của anh ta, sự ngạc nhiên của Bạch Tiểu Thuần kéo dài thêm vài giây rồi liền bị nỗi đau nhè nhẹ thay thế.
Giữa hai người họ vẫn còn lý do để gặp mặt sao?
Trước đây, cô không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có từ “oan ngộ”[4'>, nếu đã khó có được, tại sao lại còn sinh oan? Suy đi nghĩ lại, cô mới hiểu
ra rằng, cái gọi là oan ngộ ấy chẳng nhất thiết phải tồn tại trong phong ba bão táp, rất nhiều thứ nhỏ nhặt cũng có thể tạo thành khoảng cách,
dẫn đến oán hận. Nụ cười xa xôi nở trên khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng,
cô nhìn cuốn Kinh thánh mà chỉ cần giơ tay ra là chạm tới. Bìa màu vàng
đậm dày cộp toát ra một cảm giác đơn giản mà tinh tế.
[4'> Chỉ vợ chồng không hợp nhau.
“Tự dưng tốt đột ngột, không gian thì đạo, tìm tôi có việc gì?”
“Em…”
Thư Hạo Nhiên bực bội, có vẻ vừa tức giận vừa bất lực. Đừng chỉ nhìn vẻ ôn
hòa, nhu mì của cô lúc bình thường, lúc nói chuyện có khi lại thẳng thắn đến sắc lẹm.
“Không có việc gì thì tôi về trước, sớm mai còn
phải đi gặp bên chủ dự án cùng Adam, khá muộn rồi, tôi không muốn tốn
thời gian thêm nữa.” Nhắc lại những lời nhắc nhở của Adam khi nãy, Bạch
Tiểu Thuần hơi nghi ngờ, có phải anh đã nhìn thấy Thư Hạo Nhiên đứng
chờ, vì thế mới mời cô đi uống cà phê, để kéo dài thời gian, giúp cô có
lý do để từ chối việc tiếp xúc không hề mong muốn này?
“Em có thể nói chuyện với Tổng giám đốc hơn nửa tiếng mà không có thời gian nói với anh vài câu sao?”
“Anh ấy trả lương cho tôi, anh có trả không?”
“Bạch Tiểu Thuần, em trở nên thô thiển như vậy từ bao giờ hả?”
Phần yết hầu nhô ra, trượt lên trượt xuống, Thư Hạo Nhiên thu tay lại, giữa
cặp lông mày lưỡi mác toát ra thứ ánh sáng mờ mờ phức tạp. Cô cười mỉm,
bước xuống cầu thang, tiến thẳng về phía đường đối diện. Vẫn nhớ hai năm trước, trong cuộc điện thoại từ phía bên kia trái đất, anh đã trách móc cô. Khi ấy, cô nghẹn họng, ấm ức trả lời:
“Em không phải là
tiên nữ thần thánh gì, càng không phải là một cô công chúa lá ngọc cành
vàng, sao có thể không thô thiển?” Từng lời nói như vừa mới hôm qua,
nhưng những cảm xúc sắp vuột ra khỏi miệng chẳng biết bay biến đi đâu.
Cũng giống như quá trình sinh lão bệnh tử mà ai cũng phải trải qua, cô
ăn cơm và uống nước, sống trong trần thế tục phàm, sao có thể không
nhiễm sự thô thiển của người đời? Hơn nữa, nếu như lời hứa cũng có thể
coi là một kiểu thô thiển, vậy thì, cô tin rằng dưới gầm trời này, mười
cô gái thì tám, chín cô đều thô thiển cả.
Cô ung dung, tự tại bước qua, Thư Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, không nói được
lời nào. Bước theo phía sau, anh hít không khí lạnh giá, thấp giọng nói:
“Xin lỗi, Tiểu Bạch, chỉ là anh…”
“Chỉ là anh đã đợi rất lâu rồi, vì thế nên bực bội.” Bạch Tiểu Thuần xoay
người, ánh mắt sáng như ngọc, vài sợi tóc bay bay trong gió.
“Anh… em…”
Trong cái nhìn im lặng như nước, sắc mặt anh dần trở nên khó coi, thoắt trắng thoắt xanh, vừa khó xử vừa ấm ức. Người nói có thể vô ý, người nghe
không thể không có ý. Người con gái khẽ nhếch khóe miệng trước mặt này
đã từng phải không oán không hận mà chờ đợi rất, rất lâu, bản thân anh
khi ấy không hề hiểu được sự đau khổ và khó khăn của việc phải chờ đợi.
Nhưng giờ đây anh đã trở về rồi.
Từ bỏ tương lai tốt đẹp để trở về, không phải sao?
Nghĩ đến đây, người bị làm cho tức đến nỗi không nó