XtGem Forum catalog
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.

1'> Bandari: nhóm nhạc
nổi tiếng của Thụy Sỹ được thành lập vào năm 1990. Bandari tạo riêng cho mình một nét nhạc rất độc đáo: đưa thiên nhiên vào âm nhạc.

Nhìn ra phía ngoài, cô phát hiện chỗ họ đang ngồi có thể nhìn ra trạm xe bus lần trước cô chờ xe. Adam im lặng, từ từ khuấy cốc cà phê, đôi mắt màu
xanh phản chiếu ánh đèn vàng giống như mặt biển đang chuyển động dịu
dàng. Ánh đèn dịu nhẹ, âm nhạc say đắm, hương thơm nồng nàn, một không
gian nửa gợi mở, nửa riêng tư, còn có một anh chàng đẹp trai đến ứa nước miếng, sao khung cảnh này lại giống trong cuộc hẹn hò của những đôi
đang yêu nhau thế nhỉ? Bộ áo giáp cảnh giác của Bạch Tiểu Thuần dần bị
mềm đi, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ linh tinh. Môi
trường có thể ảnh hưởng đến hành vi và sức phán đoán của con người, đang nghĩ ngợi xa xôi, cô len lén đưa mắt nhìn phía đối diện, ai ngờ cái
nhìn lén ấy bị bắt gọn. Adam vẫn điềm tĩnh như mọi khi, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười mê hoặc. Xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng, cô mở miệng, đang định nói
gì đó phá tan sự im lặng thì nghe anh hỏi:

“Cô thấy khả năng chúng ta giành được dự án tàu điện ngầm có lớn không?”

“Tôi không rõ.”

Đôi môi mỏng mở rộng hơn một chút vì ngạc nhiên, cô không hiểu tại sao Adam lại hỏi câu này. Có quá nhiều nguyên nhân quyết định một dự án có thành công hay không, cho dù là người có kinh nghiệm đầy mình như sếp Lý cũng không thể phán đoán chính xác có bao nhiêu phần trăm thành công. Hơn
nữa, cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, đâu phải thuộc bộ
phận Kinh doanh, nào biết được mấy dự án đó nông sâu ra sao? Adam khẽ
gật đầu, không hề khó chịu về câu trả lời không mang tính xây dựng đó,
tiếp tục hỏi:

“Bữa cơm tối nay cô cảm thấy thế nào?”

“Cũng tạm được.”

Một câu hỏi kỳ cục, Bạch Tiểu Thuần theo thuyết trung dung, không tốt không xấu, dù sao anh cũng là tổng giám đốc, trong lòng chắc biết tự đánh
giá.

“Cô có quen Thư Kiến không?”

Bàn tay đặt trên mặt bàn đột nhiên nắm chặt lại, cô khẽ nhíu mày, gật gật đầu coi như câu trả
lời. Nhưng một giây sau khi gật đầu, cô liền hận nỗi không thể cầm dao
tự sát ngay được. Lắc đầu sẽ chết, nói dối cũng sẽ chết, nhưng có cần
phải thành thật thế này không?

“Gật đầu có nghĩa là tôi có
biết Thư Kiến là ai, tôi có gặp ông ấy vài lần nhưng chưa bao giờ tiếp
xúc, ông ta không biết tôi là ai.”

Giải thích đến đó, trái
tim Bạch Tiểu Thuần dường như bị một lớp mật ong bao bọc đến mức cảm
thấy khó chịu… Có thể tưởng tượng được không? Yêu nhau bao nhiêu năm,
một thời “không thể lấy ai khác ngoài em”, “không gả cho ai khác ngoài
anh”, người nhà anh ta đều biết rõ có một người như cô nhưng chẳng ai
thèm đoái hoài. Cô đã quên hẳn bản thân mình khi ấy đã làm thế nào để
vượt qua những ngày tháng sống dở chết dở ấy, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm
thấy nhục nhã, ê chề, nhưng khi đó tại sao cô vẫn cứ yêu? Đáp án chỉ có
hai, thứ nhất là sự ngốc nghếch không còn thuốc chữa, thứ hai là tự
trách móc mình đến mức ngây dại.

Khẽ “ồ” một tiếng, Adam nhận thấy câu hỏi này đã chạm đến nỗi buồn mà cô không muốn nhắc đến nên anh không tiếp tục hỏi nữa, im lặng nhìn người con gái mắt đang hướng về
một nơi sâu thẳm nào đó. Im lặng kéo dài, trong lòng buồn bã, Bạch Tiểu
Thuần cũng chẳng có tâm trạng để khuấy động không khí, cô ủ rũ nhấp từng ngụm sữa. Nhìn thấy đáy cốc là khoảng hai mươi phút sau đó, anh cũng
vừa uống hết cốc cà phê, giơ tay nhìn đồng hồ:

“Đã muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi gặp chủ dự án, đừng mất thêm thời gian nữa, gọi luôn xe về nhà đi.”

Một câu nói đủ kéo người đang đắm chìm trong miền ký ức trở về với hiện
thực. Cô ngờ ngợ nhìn chàng trai đang đưa thẻ thanh toán cho nhân viên,
cảm thấy lần đi uống cà phê này vừa kỳ lạ vừa chẳng đâu vào đâu. Cái gì
mà đừng mất thêm thời gian nữa, rõ ràng là anh đưa ra đề nghị đi uống cà phê, được chưa nào?

Giữa đại sảnh sáng bừng, Adam bắt tay
cô, chào tạm biệt. Bàn tay anh rất rộng, gần như ôm gọn lấy bàn tay cô,
lòng bàn tay khô mà ấm áp. Cũng giống như con người anh, có phần thẳng
thắn nhưng cũng rất tinh nhạy, lúc nào cũng ôn hòa, giấu tình cảm vào
trong. Cô chúc anh ngủ ngon một cách lịch sự, càng nghĩ càng cảm thấy
rối bời mà không biết làm thế nào thoát khỏi, cô bước ra khỏi khách sạn.

Bên ngoài cánh cửa xoay, sắc đêm mờ ảo. Bên cạnh dòng suối âm nhạc đủ màu
sắc rực rỡ, một bóng người khôi ngô mờ ảo đi qua đi lại, bước chân có
phần hỗn loạn, dường như đang có điều gì đó bất an.

Là Thư Hạo Nhiên.

Có vẻ anh ta đang ở Westin đợi cô, Bạch Tiểu Thuần khựng lại một chút,
chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Adam bỗng nhiên lại mời mình uống cà phê một cách kỳ lạ như vậy.

Hạo Nhiên đủ cao để có một tầm nhìn
rộng, cứ thế bước qua hoặc giả vờ không nhìn thấy chắc chắn không phải
là một ý tưởng hay. Hơn nữa, qua cặp lông mày nhíu chặt và sắc mặt mất
bình tĩnh của anh ta có thể phán đoán, thời gian anh ta đứng đợi cũng
không phải là ngắn.

Tính khí của Thư đại th