XtGem Forum catalog
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 10.00/10/417 lượt.

i được lời nào cảm thấy dễ chịu hơn một chút:

“Tiểu Bạch, không ngờ đến một cơ hội để nói chuyện rõ ràng em cũng không cho
anh. Anh biết trước đây có những việc anh đã làm em tổn thương, nhưng
bây giờ anh đã trở về rồi, đang đứng ngay bên cạnh em đây. Những tháng
ngày ở Nottingham không một giây phút nào anh không nhớ đến em, thật
đấy. Phải thừa nhận rằng có một thời gian anh quả thực bị làm cho mờ
mắt, cảm thấy em không xứng đáng với anh, nhưng thời gian đã chứng minh, cho dù anh có đi bao xa, đứng cao như thế nào, thứ anh hoài niệm nhiều
nhất vẫn là những tháng ngày ở bên em, vì thế…”

Giọng nói ấm
áp cùng làn gió đêm lạnh giá hòa quyện vào nhau, bay đến bên tai, Bạch
Tiểu Thuần nghe, cảm thấy ngạc nhiên về sự im lặng của mình… Trong phim
hoặc tiểu thuyết, nữ chính nghe xong những lời nói này, chưa nói đến
việc khóc lóc thảm thiết, ít nhất cũng nước mắt lưng tròng.

“Vì thế, Tiểu Bạch, trở về bên anh đi, được không?”

Nói xong, Thư Hạo Nhiên bước lên phía trước, nắm lấy tay trái cô, cặp mắt
đen láy đầy xúc động. Sự tiếp xúc bất ngờ của đôi bàn tay quen thuộc ấm
áp đến không thể tưởng tượng nổi, trong cảm xúc ấy, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trở về với thời váy trắng tung bay. Khi ấy, anh và cô đã nói với
nhau những lời có cánh ngọt ngào đến sởn da gà, ngốc nghếch cho rằng
thiên trường địa cửu có thể nắm trong tay, nào ngờ khi phong ba bão táp
ùa đến, sự tin tưởng và tình yêu sâu đậm giữa hai người chỉ giống chiếc
mạng nhện mỏng manh, khẽ chạm đã vỡ tan.

Phía bên đường
truyền đến tiếng phanh xe gấp gáp, đưa cô về với thực tại, cô rụt tay
lại, liếc mắt nhìn về phía ngọn đèn nhấp nháy không xa:

“Những điều anh nói với tôi lúc này, Tiết Vịnh Vi có biết không?”

“Anh và cô ấy không giống như em tưởng tượng đâu.”

“Thật sao? Thế bố mẹ anh thì sao?”

Im lặng.

Bạch Tiểu Thuần đã sớm đoán được câu trả lời, nhìn về phía người con trai
đang nhíu chặt lông mày, anh vẫn như vậy, mỗi lần gặp phải vấn đề khó
khăn là kiệm lời như giữ vàng, hoàn toàn khác so với một con người ăn
nói rành rọt lúc bình thường, im lặng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Không giống cô, trải qua niềm hoan hỉ gì cũng đều nói ra. Điều tốt là
bây giờ, sự im lặng của anh không thể chạm vào những sợi thần kinh trong cô được nữa, cô cố gắng che giấu cảm xúc, vẫy tay gọi taxi. Vào giây
phút mở cánh cửa xe, sau lưng truyền tới một câu nói như sấm sét phá
rách màn đêm:

“Tiểu Bạch, chúng ta kết hôn đi.”

“Anh có bị điên không?”

Quay người lại, cô lạnh lùng hỏi, không nhịn được trừng mắt lên, chỉ có thể
tin rằng Thư Hạo Nhiên quả thực đã bị điên. Nhưng anh ta quỳ gối xuống
thật, bàn tay phải giơ cao hộp đựng nhẫn, chiếc nhẫn bên trong tỏa sáng
lấp lánh, khiến người ta hoa cả mắt.

Hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cũng giống như trước đây, cô không thể hiểu nổi vì sao Thư Hạo Nhiên lại
chọn mình giữa biết bao cô gái khác, giây phút này, cô cũng không hiểu
anh ta muốn gì nữa.

“Anh không điên, chỉ là càng lúc càng hiểu ra, em mới là người xứng đáng với anh nhất. Tiểu Bạch, lấy anh nhé!”

Thư Hạo Nhiên nói rõ ràng từng từ, hơi ngẩng đầu, tình ý sâu sắc, cặp mắt
dưới hàng lông mày sâu hun hút khiến người khác cảm thấy sự mềm yếu. Đôi lúc lại có vài người bước qua, lũ lượt kéo đến tò mò nhìn ngắm, cho dù
như vậy, thần sắc anh vẫn bình tĩnh, như đang làm một việc không thể
bình thường hơn. Bạn trai đã chia tay gần hai năm bỗng nhiên giơ nhẫn
cưới cầu hôn, không biết nếu là người khác, họ sẽ phản ứng thế nào.

Sự lựa chọn của Bạch Tiểu Thuần đó là: cao chạy xa bay.

Trước cửa một khách sạn sang trọng vốn dĩ đã là một nơi thu hút sự chú ý,
trong làn gió lạnh bỗng nhiên lại có người quỳ ở đó cầu hôn, bản năng tò mò của người qua đường được đánh thức, không ít người bước đến vây
quanh. Bỏ mặc công việc đứng gác, người bảo vệ khi nãy vừa hỏi cô có cần gọi taxi giúp không cùng vài người đồng nghiệp khác cũng chạy đến chỉ
trỏ, những tiếng huýt sáo huyên náo phá tan màn sương đêm, không biết ai đó đã hét: “Lấy anh ta đi”, sau đó là những tiếng hùa theo. Một khung
cảnh giống như trong phim diễn ra ngay trước mắt, cô không hề cảm thấy
lãng mạn chút nào, chỉ thấy xấu hổ và khó xử. Cô muốn rời đi nhưng lại
bị Thư Hạo Nhiên ôm chặt từ phía sau, hơi thở ấm nóng của anh và câu thì thầm dịu dàng, sâu lắng ập đến:

“Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, từ bây giờ anh sẽ chờ em.”

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại lên được xe, đợi đến khi trở về
thực tại, mới phát hiện tài xế đang nhìn cô với ánh mặt bất lực:

“Cô gì ơi, tôi đã gọi cô đến bốn lần rồi, cô đang nghĩ gì vậy?”

“Xin lỗi bác, cho cháu xin hóa đơn, cháu gửi bác tiền.”

Vội vã rút ví trả tiền, người đang đầu óc ngẩn ngơ lúc này mới cảm thấy tỉnh táo phần nào.

Gần mười một giờ, màn đêm dày đặc, hơi lạnh giá buốt, ngọn đèn đường cô đơn đứng đó tỏa ra những tia sáng vàng vọt, phủ khắp một khoảng không gian. Vỗ vỗ vào đầu nhắc nhở