Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324140

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

kham, không thể tập trung
tinh thần vào việc gì được. Sau một lần “sorry” khác, quả thực cô không
chịu được nữa, đứng bật dậy, lòng bàn tay trái nắm chặt lại. Những người ngồi quanh bàn đều hiếu kỳ nhìn cô, sếp Lý lúc này đã ngà ngà say,
không rõ cấp dưới của mình định giở trò gì, khẽ gằn:

“Tiểu Bạch, làm gì thế?”

“Dịch qua dịch lại cũng không đơn giản, có lẽ là hơi mệt rồi chăng. Hay để
anh dịch thay cho một lúc?” Từ từ đặt muỗng canh xuống, Thư Hạo Nhiên
khẽ cười.

“Tiếng Anh của Hạo Nhiên rất tốt, sếp Lý, để nhân
viên của anh ăn chút đi, xem ra nãy giờ cô ấy chỉ lo phiên dịch, gần như chẳng ăn được gì.”

Kiến trúc sư Lưu Tính không bỏ lỡ cơ hội
nhân dịp này mà tâng bốc sư đệ, những người xung quanh cũng lập tức tán
đồng. Dưới sự tán đồng của mọi người, người con trai ngồi bên trái cô
nhẹ nhàng mỉm cười, giống như từ khi sinh ra, những lời tán dương ấy đã
được dành cho anh ta rồi, dường như anh ta đã quá quen với những lời tán dương của người khác, không cần phải khiêm tốn, cũng không cần phải
chột dạ. Nhưng dưới con mắt Bạch Tiểu Thuần, hành động của anh ta chẳng
khác gì trước đây lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách trêu chọc, khiến cô khó
xử. Hít một hơi thật sâu mùi hương Mao Đài thuần khiết, hai má cô ửng
đỏ, đặt chiếc đũa xuống cạnh bàn, mắt không chuyển hướng, giọng nói rõ
ràng:

“Tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh rửa tay một chút, sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, cô chẳng buồn quay đầu, đi một mạch ra cửa, bước ra ngoài. Không
biết ai đó đã nói gì, trong phòng truyền đến một tràng cười sảng khoái.
Dù sao cô cũng tin sếp Lý già đời sẽ đủ khả năng để đưa cục diện trở về
bình thường. Bạch Tiểu Thuần cúi đầu bước vào nhà vệ sinh. Chiếc gương
sáng bóng, phản chiếu một gương mặt nhỏ nhắn, gọn gàng, do nói quá nhiều mà môi khô hết cả, trở nên nhợt nhạt hơn. Bạch Tiểu Thuần trừng trừng
nhìn mình trong gương, những lời của cô bạn Lạc Lạc vang lên bên tai:

“Kiếp trước chắc chắn cậu đã nợ Thư Hạo Nhiên, nếu không, anh ta làm sao có
thể khiến cậu chết đứ đừ như thế? Nói một cách văn hoa, anh ta đúng là
tai họa, tai họa!”

Lẽ nào không phải tai họa sao? Có anh ta ở bên, cô không thể nào làm việc nổi.

Ấn vòi nước, tiếng nước chảy róc rách vọng đến bên tai, lòng khẽ nhói đau. Cô hứng nước lạnh vã lên mặt, vài sợi tóc mai dính chặt trên trán, sự
lạnh giá dần lan vào tim. Lại vã vốc nước lạnh vô tình khác, cô nhắm
mắt, lẩm bẩm: “Bạch Tiểu Thuần, quá khứ là những thứ đã qua, chẳng qua
chỉ là công việc, sợ cái gì chứ? Cho dù anh ta có là tai họa thật, cũng
chỉ là một vài năm đã qua. Nếu như không thể vượt qua… Còn nhớ hai năm
trước mày đã nói những gì không? Thề độc rằng cả đời này mày ăn gì cũng
sẽ không thấy cay!”

Là người Tứ Xuyên, món nào không cay cô
đều không thích. Nếu khi đi tránh nạn chỉ có thể mang theo bên người hai vật thì cô sẽ lựa chọn, thứ nhất: Thư Hạo Nhiên, thứ hai: ớt. Năm ấy,
khi đang ăn lẩu rất ngon lành, cô bỗng nhiên thốt ra câu nói ấy, khiến
Thư Hạo Nhiên hào hoa, phong nhã cũng phải cười đến nghiêng ngả, còn bảo đây là câu nói thú vị nhất anh ta từng được nghe. Đúng thế, bản thân cô là một người chẳng có gì thú vị, sao có thể vượt qua chân trời góc bể,
sao có thể chờ đợi liễu mờ hoa tỏ, sao không quen với việc không quan
tâm, không để ý?

Ding ding, ding ding…

Tiếng tin nhắn cắt ngang bầu suy nghĩ, cô rút điện thoại ra xem, màn hình hiển thị tin nhắn đến từ Adam Cooper.

“Sherry, tối nay cô phiên dịch tốt hơn lần trước rất nhiều. Tôi dùng đũa có phải cũng đã khá hơn lần trước rồi đúng không?”

Thêm vào cuối câu là một khuôn mặt nghịch ngợm đang lè lưỡi, nếu như không
thực sự chú ý, Bạch Tiểu Thuần đầu óc đang treo ngược cành cây chắc chắn sẽ không thấy. Đối với một người quen dùng dĩa, hai chiếc đũa trơn tuột rốt cuộc khó dùng đến mức nào, cô đã được lĩnh giáo sâu sắc kể từ lần
đôi đũa rơi thẳng xuống và lăn lông lốc trên chiếc thảm nền ấy. Bây giờ
nghĩ lại, ban nãy, khi gắp thức ăn, anh dùng đũa một cách thành thục,
trừ việc hơi chậm một chút, tiến bộ vượt bậc so với lần lúng túng trước
đây. Đương nhiên, vấn đề chủ yếu là tại sao bỗng nhiên anh lại gửi cho
cô tin nhắn này? Trước mặt cô hiện lên dáng vẻ nam tính của anh, khi hai người ở cạnh nhau, phần ngực bị nước lạnh làm cho ướt sũng bỗng nhiên
cảm thấy thật ấm áp. Chàng Adam chu đáo chắc chắn đã nhìn ra sự khó chịu của cô nên mới dùng phương thức khẳng định để di chuyển sự chú ý chăng?

“Anh dùng đũa quả thực đã tiến bộ hơn so với lần trước rất nhiều. Cảm ơn anh, Adam.”

Bấm mạnh lên màn hình, gõ tên Adam, cô nhét điện thoại trở lại túi, nhìn
mình trong gương rồi mím môi mỉm cười. Bạch Tiểu Thuần, mày phải tin
rằng mình đang tiến bộ, đang trưởng thành, bất kể là trong công việc hay trong tình cảm. Về đến cửa phòng ăn, những suy nghĩ ban nãy dường như
bay biến hết. Một người đàn ông đang vừa nói chuyện vừa nhai thức ăn, từ giọng nói có thể đoán được, chính là kiến trúc sư Lưu Tính khi nãy vừa
tâng bốc Thư Hạo Nhiên lên tậ


XtGem Forum catalog