Disneyland 1972 Love the old s
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 8.5.00/10/412 lượt.

tiếng Trung, mỉm cười, coi như cổ vũ.

Căn phòng rộng mênh mông, giữa hai người không tránh khỏi có một khoảng im
lặng. Thấy anh có vẻ không có chuyện gì để làm, là cấp dưới, cô cố gắng
động não, nghĩ ra chủ đề gì đó. Khổ nỗi bình thường, cô cũng đâu phải là người giỏi gợi chủ đề nói chuyện, ngẫm nghĩ một hồi, đang nghịch ngợm
chiếc dây túi, cô vô tình thốt ra một câu chẳng hề suy nghĩ:

“Anh thực sự gầy đi nhiều quá, có phải là có bí quyết giảm béo gì không?”

“Hằng ngày tôi ngủ lúc một rưỡi, sáu giờ sáng tỉnh giấc, thời gian dành cho
bữa trưa và bữa tối không liên quan gì đến công việc…”

“Chỉ
ngủ có năm tiếng thôi ư? Tôi còn hận nỗi một ngày không thể được ngủ hai mươi tiếng kia!” Ngủ ít như vậy mà đầu óc vẫn nhanh nhạy, chàng Adam,
anh đúng là nhân tài.

“Ngủ nhiều lãng phí thời gian lắm. À, Sherry, tôi quyết định sẽ tìm một thầy giáo dạy tiếng Trung, mỗi tuần hai tiếng.”

“Tốt quá rồi!”

Đợi đến khi anh có thể nói được tiếng Trung, tôi sẽ nhàn nhã biết bao.

Một câu tán thưởng do buột miệng nói ra nghe lại có phần kỳ kỳ, Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, dừng việc buôn chuyện, hỏi:

“Nhưng sao đột nhiên anh lại đưa ra quyết định này? Không phải công việc của anh rất bận sao?”

“Cô quên rồi sao? Lần trước cô nói, nếu muốn thực sự hiểu văn hóa Trung Quốc, đầu tiên phải học tiếng Trung trước.”

Cô hoàn toàn không nhớ nổi mình đã nói đề nghị đầy ẩn ý như vậy lúc nào, trong lúc đang suy nghĩ, người ngồi cạnh lại nói tiếp:

“Tôi mong mình có thể hiểu thêm về Trung Quốc, rất nhiều sự việc và con người ở đây khiến tôi cảm thấy rất hứng thú.”

Anh nói một cách rất nghiêm túc, biểu lộ sự chân thật và thích thú của một
đứa trẻ, lông mày nhíu lên nhíu xuống, hai mắt sáng bừng. Bất giác, câu
nói của bác tài xế taxi ngày hôm đó lại trở về trong tâm trí. Cô giật
mình, giống như bất ngờ bị lửa nóng chạm vào người, vội vã nhìn đi chỗ
khác.

“Boss, bọn họ đến rồi.”

Sếp Lý và Quách Hà
đẩy cánh cửa, Adam đứng dậy, đi ra cửa nghênh đón, nụ cười rạng ngời như tỏa nắng trên khuôn mặt điển trai, sáng sủa. Vài người đàn ông trung
niên lần lượt bước vào, Adam bắt tay chào hỏi từng người sau lời giới
thiệu của sếp Lý. Người cuối cùng bước vào là một chàng trai trẻ, khoác
trên người bộ âu phục màu xanh nước biển, mặt mũi khôi ngô, tuấn tú.
Bạch Tiểu Thuần im lặng, nhìn anh ta tỏa sáng bước vào, lòng bàn tay
nóng bừng lập tức ướt đẫm mồ hôi…

Thư Hạo Nhiên, tại sao anh không biến đi?

Adam nhận ra anh ta chỉ sau một giây, hai người chào hỏi nhau vài câu, sau
đó tiến về chiếc bàn tròn được trải khăn hoa lệ. Không biết là vô tình
hay hữu ý, sau khi ngồi vào vị trí, Bạch Tiểu Thuần bỗng phát hiện không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Thư Hạo Nhiên ngồi ngay phía bên trái
cô, còn bên phải, đương nhiên là người lúc nào cũng do cô hộ tống –
Adam. Sếp Lý là một cao thủ trong việc khuấy động không khí, chỉ với vài câu xã giao đã khiến bầu không khí của căn phòng thêm náo nhiệt, mọi
người vui vẻ chúc tụng, dần trở nên gần gũi. Ngoại trừ việc chúc rượu và nói chuyện với khách, Thư Hạo Nhiên không hề nói câu nào. Lấy cớ bận
phiên dịch, cô luôn cố gắng ngồi sát về phía Adam, lúc nào cũng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn phía sau lưng mình, im lìm, khó đoán biết. Một sự khó chịu khó diễn đạt bằng lời dậy lên như những cơn sóng biển, rõ
ràng chiếc ghế khắc hoa có một lớp đệm mềm, vậy mà lúc này cô lại cảm
thấy như đang ngồi trên một bàn chông. Những thông tin nhỏ nhặt lần lượt ùa đến, cô vừa phiên dịch vừa phân tích, cuối cùng cũng có thể hiểu ra
đại thể.

Dự án mà Quách Hà theo sát là dự án xây dựng hai
tuyến đường ray tàu điện ngầm của thành phố G, bố của Thư Hạo Nhiên là
Thư Kiến không trực tiếp tham gia thiết kế, nhưng hai vị tổng kiến trúc
sư đều là hậu bối của ông ấy, từ sự kính nể trong lời nói và nét mặt có
thể đoán được rằng, họ rất tôn trọng ân sư của mình, đúng như câu nói:
“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.” Kể ra, tuyệt đỉnh đại danh của Thư Kiến không ai không biết, không chỉ đảm nhiệm chức viện trưởng
Viện thiết kế mũi nhọn của Trung Quốc, ông còn là lão tiền bối thanh
danh hiển hách trong giới thiết kế trong nước. Thư Kiến đích thân đề
nghị cậu con trai học bên Tây mới về đi theo để mở mang đầu óc, hai vị
kiến trúc sư lập tức đồng ý, vì thế mới có cuộc không hẹn mà gặp tối hôm nay. Không biết Thư Hạo Nhiên thực sự muốn đi mở mang đầu óc hay là có ý định gì khác, Bạch Tiểu Thuần như kiến ngồi trong chảo, càng lúc càng
khó giữ nổi bình tĩnh.

Mời người khác đi ăn quan trọng là để
bồi đắp tình cảm, xây dựng mối quan hệ, nói chuyện cũng chỉ nói những
chủ đề nhẹ nhàng, vốn dĩ cũng không khó để đối phó nhưng khi ánh mắt ai
đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm về phía mình, quả thực khó có thể tỏ ra
tâm tĩnh như thủy, mấy lần không nghe rõ hai bên nói gì đã khiến cô dịch sai. Những lúc như thế này, cô lại nhớ trước đây, chỉ cần có Thư Hạo
Nhiên ở bên, cô lúc nào cũng như con ngựa bất