
u, thỏ không ăn cỏ gần hang, cô không thể tìm một người ở gần
mình được, cho qua, cho qua.
Sau phút tiếc nuối, từ trạng thái mơ màng trở về tỉnh táo, tâm trạng của cô bỗng trở nên nặng nề…
Nói chuyện với tổng giám đốc, sao có thể tùy ý tự tiện? Nếu sếp Lý mà nghe thấy, e rằng sẽ gọi cô đến, lên lớp một trận.
“Thật ư? Cảm ơn.” Nụ cười hơi ngượng ngùng. Adam im lặng một giây rồi tiếp tục hỏi: “Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”
Nụ cười thật lòng là vũ khí đánh gục tâm trạng nặng nề tốt nhất, nhìn bộ
dạng trẻ con tò mò của anh, Bạch Tiểu Thuần vui vẻ gật đầu.
“Tại sao họ lại gọi cô là Tiểu Bạch?”
Chiếc taxi rẽ vào con phố tiến về khách sạn, con đường với hàng cây xen kẽ
những cột đèn đường, tranh tối tranh sáng. Từng tia sáng khi ẩn khi hiện xuyên qua lớp cửa kính dừng lại trên chiếc sơ mi màu trắng của anh,
khuôn mặt thon dài điển trai khuất sau bóng mờ, chỉ nhìn thấy viền ngoài bộ quần áo của Adam, cô mỉm cười. Đúng là một chủ đề khó giải thsích
một cách ngắn gọn, nhưng người ta đã hỏi rồi, không trả lời không được.
Hít một hơi sâu, cô dùng những lời lẽ ngắn gọn, đơn giản nhất có thể để
giải thích:
“Tên tiếng Trung của tôi là Bạch Tiểu Thuần, mọi
người trong công ty đều nhiều tuổi hơn tôi, vả lại tôi vào công ty sau
nên coi như là hậu bối, vì thế bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Bạch. Ở Trung
Quốc, mọi người quen dùng cách này để gọi những người nhỏ tuổi hơn mình, thêm một chữ Tiểu vào trước họ của họ, ví dụ như Tiểu Quách, Tiểu Lưu,
Tiểu Tống, v.v…” Miễn cưỡng giải thích một thôi một hồi, “giáo viên tận
tâm” đang định chỉ ra Tiểu Bạch thực ra còn có một hàm ý khá đáng buồn
khác đối với bản thân mình thì ai đó đang mím chặt môi đã nhân cơ hội ấy hỏi tiếp:
“Ở sân bay, Nick cũng gọi cô là Tiểu Bạch, cậu ấy hình như không phải là tiền bối của cô.”
“Anh ta…”
Không ngờ anh lại nhắc đến Thư Hạo Nhiên, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, trong
đôi mắt trong veo bỗng nhiên thoáng hiện một vệt đen u ám. Nên khen ngợi Adam quan sát kỹ càng hay là thán phục sự bác đại, uyên thâm của văn
hóa Trung Quốc đây?
Tiểu Bạch, đối với đồng nghiệp, là một cách
xưng hô không thể bình thường hơn. Đối với Thư Hạo Nhiên, hoặc đối với
người trẻ tuổi như họ, lại bao hàm một sự yêu thương và ngọt ngào mà chỉ có họ mới hiểu được.
Taxi tấp vào bên đường, ngay trước cửa
khách sạn hào nhoáng, trong đài phun nước kèm âm nhạc chăng những ngọn
đèn đủ màu sắc tạo thành một bông hoa nước tuyệt đẹp. Westin, khách sạn
liên hợp quốc tế có trụ sở chính ở Mỹ, chỉ dành cho giới thượng lưu.
Nghe nói, các khách sạn trong hệ thống Westin trên toàn thế giới đều
được bình chọn là khách sạn năm sao, khách sạn tại Thành phố G này cũng
không phải ngoại lệ. Những chiếc đèn thủy tinh tinh xảo treo trong đại
sảnh khách sạn tỏa sáng lấp lánh, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, không muốn
trả lời qua quýt, nhíu mày rồi quay sang đối diện với người con trai đẹp ngời ngời trong làn ánh sáng rực rỡ, nói một cách nghiêm túc:
“Xin lỗi, tôi không muốn nhắc đến bất cứ việc gì liên quan tới Nick. Bảy giờ sáng mai, Giám đốc Lý sẽ lái xe đưa anh đến công ty, chúc ngủ ngon!”
“Không cần xin lỗi, cô không làm gì sai.”
Adam vẫn bình tĩnh, định nói gì rồi lại thôi, trong đôi mắt xanh toát ra một thứ ánh sáng sâu sắc, xa xăm:
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, chúc ngủ ngon!”
Khách sạn cách bến xe bus không xa, một cơn gió mang theo hơi lạnh của buổi
đêm thổi tới, thấm sâu vào lòng. Bỏ chiếc túi trên vai xuống, ôm ngang
người, Bạch Tiểu Thuần ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bến xe, mệt mỏi nhắm mắt lại, để mặc những con gió lạnh thổi bay làn tóc. Mấy ngày nay bận
đến tối mắt tối mũi, không có thời gian nghĩ đến cuộc gặp bất ngờ ở sân
bay, hoặc giả cũng chẳng phải không có thời gian, chỉ là cô không muốn
nghĩ tới.
Bảy năm, từ một cô gái đang tuổi đôi mươi đẹp nhất trở thành một cô gái xếp vào hạng “đèn vàng”.
Bảy năm, chẳng nhớ nổi đã biết bao lần tỉnh dậy giữa đêm, toàn thân mồ hôi lạnh toát.
Bảy năm, thế giới tình cảm hết đến rồi đi, chỉ có duy nhất một người.
Mãi không sao quên được sự tương ngộ với Thư Hạo Nhiên, khi ấy, anh còn
niên thiếu, cô còn xanh. Chỉ là nhớ cũng còn có tác dụng gì? Trừ những
muộn phiền đã giết chết vô số tế bào não thì chẳng có lợi gì. Con người
đều sẽ phải lớn lên, cho dù quá trình ấy ẩn chứa đầy những nỗi đau đớn
và gian khổ không ai biết trước. Hai năm trước, đau đớn cũng được,
thương tiếc cũng thế, chỉ cần khóc một trận long trời lở đất, giờ cô
không nghĩ vậy nữa. Tình yêu đâu phải là tất cả trong cuộc sống này,
việc đến rồi đi của Thư Hạo Nhiên hay cho dù là bất kỳ người đàn ông nào khác cũng không thể làm mất đi hay che mờ thế gới của Bạch Tiểu Thuần!
Nghĩ đến đây, cô bỗng mở bừng mắt!
Chiếc biển quảng cáo nước ép trái cây có đèn màu vàng phía bên kia đường tỏa
ánh sáng ấm áp trong sắc đêm, nhìn Cổ Thiên Lạc cười mới đẹp trai làm
sao. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời nhởn nhơ với