XtGem Forum catalog
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324074

Bình chọn: 9.5.00/10/407 lượt.

mới mời cơm, mọi người đều vui mừng phấn khởi,
không khí hòa hợp. Đợi khi thức ăn được đưa lên, sếp Lý khách sáo mời
Adam động đũa đầu tiên, Bạch Tiểu Thuần không thể nặn được thêm nụ cười
nào nữa…

Chàng Adam thân yêu không biết dùng đũa!

“Tiểu Bạch, làm ăn kiểu gì thế, tại sao không chọn nhà hàng Tây?” Sếp Lý bực bội, cau mày nói.

“Cháu… cháu cứ nghĩ Adam biết dùng.”

Thực ra, trước khi đặt nhà hàng, cô đã hỏi Adam có thích đồ ăn Trung Quốc
không, và nhận được câu trả lời khẳng định. Nhưng thích là một chuyện,
có thể ăn được hay không lại là chuyện khác. Cũng giống như tình yêu nam nữ vậy, giữa việc có yêu nhau hay không và có thể ở bên nhau hay không
quả thực không hề tồn tại mối quan hệ tất lẽ dĩ ngẫu.

“Nghĩ ư? Làm việc phải cẩn thận một chút, đừng có lần nào cũng nghĩ thế này, nghĩ thế kia…”

Nếu như bình thường, sếp Lý sẽ không tức giận đến vậy. Tổng giám đốc mới ở
ngay bên cạnh, hiển nhiên ông phải tỏ ra mình quản lý nhân viên cấp dưới tốt một chút.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng ấm ức nhưng không thể
không thừa nhận mình xui xẻo. Ai bảo cô tự nhét súng vào họng mình chứ?
Đều là họa do Adam ca gây ra, trước khi anh ta đến, chưa từng có vấn đề
chẳng đâu vào đâu thế này. Đáng tức hơn nữa là, anh vốn dĩ không hề biết dùng đũa, còn nói thích đồ ăn Trung Quốc làm gì? Cô không nói gì thêm,
nhếch miệng nhìn bàn thức ăn.

“Xin lỗi, tôi thử lại xem.”

Adam thành khẩn xin lỗi, một lần nữa nhấc đôi đũa lên. Đôi đũa trơn tuột
không hề giữ chút thể diện nào, “cạch”, một chiếc rơi thẳng xuống mặt
sàn bóng loáng. Không khí im lặng, đúng thời khắc quan trọng, Quách Hà
lên tiếng:

“Thưa giám đốc, gọi nhân viên đổi thành dao và dĩa nhé, chúng ta ăn đồ Trung theo phong cách Tây.”

“Được, gọi đi.”

Để tổng giám đốc thử dùng đũa lần thứ ba là không được rồi, sếp Lý liền đồng ý.

Mười bộ dao dĩa sáng loáng, chỉnh tề được đưa lên, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong ánh mắt người nhân viên một sự kinh ngạc, ngụ ý chưa bao giờ
chứng kiến một chuyện như thế này. Gà xé phay, cá bát bảo, cua hầm, tôm
rang, thịt xào ớt, rau muống xào, một bàn toàn đồ ăn Trung, các thực
khách ngồi xung quanh tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao, lạnh sống
lưng, lại còn tiếng dao dĩa va vào nhau, khung cảnh lúc ấy không thể nào kỳ quái hơn. Bạch Tiểu Thuần lúc trước còn sung sướng, hí hửng, lúc này ủ rũ, chẳng buồn ăn uống, ngồi nhìn mọi người tự mời rượu nhau hết một
vòng.

Khoảng chín giờ mười phút, cơm no rượu say, sếp Lý và một
đồng nghiệp khác đã uống ngà ngà đều không thể lái xe đưa Adam trở về
khách sạn, ra lệnh cho Tiểu Thuần bắt xe đưa Tổng giám đốc về. Nhận thấy Adam không có ý từ chối, Bạch Tiểu Thuần trong lòng như phát rồ…

Ực, đàn ông con trai lớn từng này rồi, đưa anh lên xe taxi còn chưa đủ, lại còn phải đưa về tận cửa khách sạn, lẽ nào sợ tài xế mang anh ta bán đi
sao?

Nhìn anh ta cao lớn, hùng dũng thế, lại còn để tôi phải bảo vệ chắc?

Tức thì tức nhưng không thể không làm.

Chuyện công việc trước nay vẫn vậy.

Sắc đêm dịu dàng, những chiếc taxi nườm nượp như nhảy múa trên con phố đã
lên đèn sáng rực, âm thầm vén bức màn sân khấu, cuộc sống về đêm chính
thức bắt đầu. Bạch Tiểu Thuần không phải người giỏi che giấu cảm xúc,
môi mím chặt, nhìn ra ngoài cửa xe, từ đầu chí cuối không nói lời nào.
Rất lâu sau, Adam nhẹ nhàng lên tiếng:

“Sherry, rất xin lỗi.”

Xin lỗi là một việc nằm ngoài dự kiến, trong vài ngày làm việc cùng, ít
nhiều cô cũng nhìn ra anh ta là một người tràn đầy tự tin, hơn nữa lại
là tổng giám đốc, sao có thể hy vọng chỉ vì một chút ấm ức nho nhỏ của
nhân viên mà đi xin lỗi họ được? Cô quay người, chỉ thấy ánh mắt anh ta
rất thành khẩn, cặp lông mày dài màu vàng phớt phủ trên mí mắt tạo thành hai chiếc bóng viền tròn nhè nhẹ, giống như màu sắc của đêm. Có lẽ là
do chưa nhận được câu trả lời, Adam hơi nhướn mày, tiếp tục:

“Tôi đến Trung Quốc đã được một năm rồi, rất thích các món ăn Trung Quốc nhưng vẫn chưa biết dùng đũa.”

Thực ra, Bạch Tiểu Thuần là người rất dễ mềm lòng, nhìn điệu bộ thành thật
và khổ sở, toát ra vẻ đáng thương của một đứa trẻ, cô không kìm được,
bật cười.

“Có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần luyện tập nhiều là sẽ được thôi.”

“Tôi sẽ làm như vậy. Dùng dao dĩa ăn đồ Trung có phải rất kỳ cục không? Hôm nay, nhân viên ở đó cứ nhìn tôi suốt.”

“Ha ha, đó là vì họ thấy anh đẹp trai thôi.”

Không phải là cô để ý xem nhân viên thỉnh thoảng có nhìn anh ta hay không,
thân là một kẻ “cuồng giai đẹp”, Bạch Tiểu Thuần sao có thể không hiểu
được mấy ý nghĩ đó? Nhưng nói thật, chàng Adam quả là một chàng trai
đáng để phát cuồng, thân hình khỏe mạnh, tướng mạo điển trai, phong độ
ngời ngời, đôi mắt xanh lúc nào cũng có thể khiến người khác mềm nhũn,
nếu như có trong đó chút tình ý phóng ra điện thì chắc chắn sẽ đủ công
lực khiến người khác không thể rời mắt, thậm chí phun máu mũi ấy chứ.
Chỉ có điề