Old school Swatch Watches
Nhóc Hãy Đợi Anh

Nhóc Hãy Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324774

Bình chọn: 8.5.00/10/477 lượt.

với dáng người hơi thấp và khá bệ vệ đi tới.

“Chào anh, chị! Tôi rất vui mừng được tiếp đón anh chị ngày hôm nay”. Bà Hồng Quyên, bà nội của Khôi Nguyên tươi cười đứng lên chào đón.

Ông Tuấn Dũng híp mắt cười, vội vã đưa tay ra, bắt tay bà nội và ba của Khôi Nguyên.

“Chào bà! Chào anh Đăng Dương! Rất vui được gặp mặt hai vị”. Ông Tuấn Dũng
ngừng một lát sau đó đẩy vợ mình lên bắt tay chào hỏi.

“Đây là vợ tôi, Thu Giang”

Bà Thu Giang trái ngược hẳn với ông chồng. Dáng người cao ráo, lại rất
xinh đẹp. Nhìn vào có thể thấy Thùy Anh may mắn được thừa hưởng trọn vẹn nét đẹp của bà.

“Cháu chào bác! Chào anh ạ!”

Bà Thu Giang đi tới bắt tay bà Hồng Quyên, sau đó quay ra gật đầu nhẹ chào ông Đăng
Dương. Ông Tuấn Dũng đứng bên cạnh vợ nói thêm.

“Bà Hồng Quyên chính là thế hệ phát thanh viên đầu tiên của nước ta đấy”.

Bà Thu Giang ra vẻ kinh ngạc thốt lên.

“Vậy bác là tiền bối trong nghề của chúng cháu rồi. Thùy Anh nhà cháu lúc còn trong trường đại học rất hâm mộ bác đấy ạ”

“Không dám! Chúng tôi ngày đó đâu có được đào tạo chính quy như bây giờ đâu”.
Bà Hồng Quyên biết bà Thu Giang chỉ khéo mồm nhưng bà vẫn thấy rất vui.

“Cháu chào bà! Cháu chào bác! Em chào anh Nguyên!” Thùy Anh lễ phép đi tới
chào hỏi. Thùy Anh hôm nay chọn chiếc màu hồng, đính kim sa may theo
kiểu xườn sám càng tôn lên nước da trắng và dáng vóc hoàn hảo.

Bà Hồng Quyên nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Thùy Anh thì rất ưng mắt.

Ông Đăng Dương đưa tay mời gia đình ông Tuấn Dũng ngồi vào bàn. Cả hai gia
đình vừa ngồi xuống, phục vụ bàn đã mang nước ra mời và gửi thực đơn.
Việc chọn món do bà nội của Khôi Nguyên và mẹ của Thùy Anh đảm nhận.

Phòng ăn cao cấp ở nhà hàng này trang trí theo phong cách Châu Âu nên bàn ăn
là bàn dài hình chữ nhật. Thùy Anh được sắp xếp ngồi ở vị trí đối diện
với Khôi Nguyên. Cô ta hôm nay đưa ánh mắt thể hiện rõ tình tứ về phía
Khôi Nguyên. Khôi Nguyên thấy vậy liền chuyển ánh mắt để không phải nhìn thấy cô ta nữa. Anh lôi điện thoại ra, trượt danh bạ đến số của Hiểu
Hân thì dừng lại. Anh muốn biết giờ này cô đang làm gì? Liệu cô có nhớ
anh chút nào, như anh đang nhớ cô không.

Món ăn được dọn ra, mọi người ăn uống vui vẻ trò chuyện. Ông Tuấn Dũng ra sức tán thưởng ông Đăng Dương.

“Anh Đăng Dương có hai đứa con thật tài giỏi. Có thể an tâm giao phó mà lui
về nghỉ ngơi. Chứ tôi đây ăn lương nhà nước, chưa đủ tuổi về hưu, có
muốn nghỉ ngơi cũng khó”.

Ông Đăng Dương cười khổ nói.

“Tôi sức khỏe kém nên phải để cho các cháu nó gách vác công việc sớm. Thực
tình tôi chỉ mong có được sức khỏe như anh để được làm việc thêm vài năm nữa cho vui”.

“Nhà tôi neo người, có mỗi cháu Thùy Anh là con
gái, cháu nó tài giỏi đến đâu thì một hai năm nữa cũng phải coi trọng
chuyện gia đình. Đài truyền hình mấy năm nay cũng đã cho cổ phần hóa.
Anh nhà tôi tiếc là không có được cậu con trai để theo nghiệp”. Bà Thu
Giang kể khổ nhưng lại ngầm khoe vốn cổ phần của gia đình trong đài
truyền hình.

Ông Tuấn Dũng nói thêm tiếp lời vợ.

“Phải chăng tôi kiếm được con rể tài giỏi như cháu Nguyên đây thì tốt. Con gái tôi được nhờ, mà tôi cũng sẽ yên tâm”

Ông Tuấn Dũng đưa ánh mắt đầy vẻ vừa ý về phía Khôi Nguyên.

“Cháu tôi được anh chị đánh giá cao làm tôi đây nở hết cả mũi rồi. Cháu Thùy
Anh xinh đẹp giỏi giang thế kia, là cháu nhà tôi may mắn được quen biết
mới phải.”

Bà Hồng Quyên tươi cười chuyển sự khen ngợi sang cho
Thùy Anh. Ông Đăng Dương bên cạnh cũng gật gù tán đồng với ý kiến của mẹ mình.

Hai ông bà Tuấn Dũng và Thu Giang thấy con gái được khen
ngợi, thì tít mắt cười hãnh diện. Thùy Anh ngồi đó nhìn bà Hồng Quyên và Khôi Nguyên với ánh mắt e lệ.

Khôi Nguyên ngoài mặt thì không
thể hiện gì khó chịu nhưng trong lòng cảm thấy chán những người đang
diễn trò tung hứng ở đây. Anh uống ly rượu vang rồi bình thản nói.

“Cô chú quá khen rồi. Cháu không tài giỏi đến thế đâu, chẳng qua cháu có
khởi điểm xuất phát tốt hơn người khác mà thôi”. Khôi Nguyên ngừng một
lát rồi nói tiếp.

“Công ty thì do cha cháu gây dựng, phát triển
như ngày nay cũng là nhờ chị gái cháu lăn lộn. Cháu mới chỉ góp sức được hơn một năm thôi”.

Ông Tuấn Dũng mừng thầm trong lòng khi thấy con gái rất biết chọn người, Khôi Nguyên tuổi trẻ tài cao nhưng lại khiêm tốn lễ độ.

Khôi Nguyên sau đó quay sang bà nội của mình hỏi.

“Cháu thấy bà rất thích Thùy Anh thì phải”.

Bà Hồng Quyên nghe cháu hỏi vậy thì vui vẻ tán thành gật đầu, nhưng câu
nói tiếp theo của Khôi Nguyên khiến nụ cười của bà cứng lại.

“Cháu nghĩ, hay là bà nhận Thùy Anh làm cháu gái nuôi đi. Cháu cũng thích có một cô em gái xinh đẹp như vậy”.

Khôi Nguyên nói ra điều này sau đó điềm nhiên nhìn nụ cười của Thùy Anh đang co rút lại.

“Là anh trai của em, anh chắc chắn sẽ giới thiệu cho em những người bạn ưu tú đã từng