XtGem Forum catalog
Nhóc Hãy Đợi Anh

Nhóc Hãy Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323780

Bình chọn: 8.5.00/10/378 lượt.

vẽ này như đang
kể lại câu chuyện của anh và cô từ khi hai người còn xa lạ gặp nhau, cho đến tận bây giờ.

Nước mắt Hiểu Hân trào ra khi đọc chú thích của từng bức vẽ một. Những lời thoại đó như nỗi lòng của anh muốn thổ lộ
cho cô. Cô đi đến bức vẽ cuối cùng thì thấy đó là hình vẽ minh họa anh
đang quỳ xuống, tay nâng chiếc nhẫn hướng hình vẽ minh họa cô nói: “Hãy
lấy anh nhé!”

Hiểu Hân không thể kìm nén được cảm xúc liền òa lên khóc nức nở.

Tiếng khóc của Hiểu Hân vọng ra ngoài khiến Khôi Nguyên cuống lên. Anh đứng
ngoài cửa chờ đợi cô chạy ra mỉm cười hạnh phúc gật đầu với anh, vậy mà
mọi điều anh làm lại khiến cô uất ức phát khóc là sao.

Khôi
Nguyên gọi cửa, mở cửa không được liền chạy vội đi tìm khóa cửa. Anh lay hoay mãi mới tìm ra, đến khi anh mở cửa vào thì thấy cô ngồi bệt trên
sàn ôm mặt khóc. Khôi Nguyên đau lòng chạy đến ôm chặt cô miệng rối rít
xin lỗi.

“Anh sai rồi! Anh xin lỗi! Nín đi em”

“Anh là đồ đáng ghét”

Hiểu Hân nức nở đấm vào ngực anh.

“Anh xin lỗi! Anh đúng là kẻ đáng ghét!”

“Tại sao anh lại làm cho em trở nên yếu đuối thế chứ. Anh cứ phải khiến em khóc mới được sao?”

“Nín đi! Anh biết rồi, anh sẽ không làm thế nữa. Mai anh sẽ cho người sửa
phòng làm việc thành phòng ngủ. Anh sẽ qua đó, anh không cưỡng ép em
nữa”. Khôi Nguyên vỗ về Hiểu Hân, anh không ngờ vì mình quá nóng vội lại khiến cô buồn như vậy.

“Anh vẽ xấu chết đi được”. Hiểu Hân vừa khóc vừa nói.

“Là anh sai! Anh vẽ xấu”

“Mai này con em nó vẽ xấu giống anh thì sao?” Hiểu Hân quệt nước mắt ngước lên nhìn anh.

“Không thể nào, nó sẽ đẹp trai như anh, tài vẽ đẹp như em”. Khôi Nguyên buột miệng an ủi.

“Tại sao lại lấy nét đẹp của anh chứ, anh đang chê em xấu sao?”

“Không! Em là đẹp nhất, con sẽ giống em hết được chưa?”

Khôi Nguyên vội vàng chữa lời. Nói xong Khôi Nguyên mới thộn mặt ra nhìn
Hiểu Hân. Anh trấn tĩnh sắp xếp lại mẩu đối thoại vừa rồi, anh thấy có
gì đó không ổn.

Hiểu Hân lau nước mắt, rồi chìa bàn tay về phía anh

“Đồ ngốc! Đeo nhẫn cho em đi”

“Nhẫn..nhẫn!” Khôi Nguyên lẩm nhẩm rồi vụt đứng lên, anh thò tay vào các túi quần tìm kiếm.

Hiểu Hân nhìn vẻ mặt lơ ngơ của anh mà phì cười, cô chỉ tay vào bức tranh nói.

“Anh dán chiếc nhẫn trên bức tranh cuối kia kìa”

Khôi Nguyên bừng tỉnh vội chạy ra gỡ chiếc nhẫn.

“Anh gỡ cẩn thận không khéo làm rách tranh đấy. Em muốn giữ làm bằng chứng,
cho các con về sau xem bố nó cưa mẹ ngốc nghếch đến mức nào”. Hiểu Hân
cười nói với theo.

Khôi Nguyên tháo được nhẫn ra liền quỳ xuống
đeo chiếc nhẫn lấp lánh sáng vào ngón tay cô. Sau đó anh phấn khích bế
bổng cô lên hét to.

“Cô ấy đã là vợ tôi rồi. Vợ ơi! Anh yêu em!”

Hiểu Hân cũng hạnh phúc ngập tràn, cô yêu người đàn ông này vô cùng, cảm ơn ông trời đã mang anh đến cho cô.

“Chồng ơi! Em cũng yêu anh!”

Hoàn