
lại.
“Chú! Chú đừng tự ý quyết định theo ý mình như thế được không?”
Khuôn mặt Khôi Nguyên đang có nét cười bỗng khựng lại, anh tiến lại gần cô
hơn, ép cô sát vào vách tường thang máy. Mắt Hiểu Hân mở lớn nhìn Khôi
Nguyên, cô nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp khi anh đang ở cự ly quá gần
với cô. Đôi mắt Khôi Nguyên nhìn xoáy chặt vào Hiểu Hân, nói từng chữ.
“Đừng có gọi anh là “chú”, em muốn biết anh sẽ làm gì nếu em tiếp tục gọi như vậy không?”
Hiểu Hân sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt như đang cười của anh khi nói điều đó. Cô nhìn xuống bờ môi anh, mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên khi nhớ đến nụ hôn bạo liệt đó. Ánh mắt của cô không dám nhìn tiếp đành hạ mi xuống.
Khôi Nguyên nhìn cô xấu hổ thấy đáng yêu vô cùng. Anh không làm khó cô nữa,
liền đứng lùi ra xa một chút nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô.
“Anh chỉ muốn ăn cơm cùng em thôi mà cũng khó vậy sao. Anh không ngại kéo
thêm Mai Phương đi làm kỳ đà, nếu điều đó khiến em thoải mái”.
Hiểu Hân nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, ngón tay cái của anh không yên phận
cứ miết nhẹ trên mu bà tay của cô. Hành động đó như luồng điện nhẹ chạy
khắp cơ thể cô, khiến cô ngây ngẩn không biết mình có đang nằm mơ không.
Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân cúi mặt lặng thinh không nói liền lắc lắc cổ tay của cô.
“Em có nghe anh nói không vậy? Em mau gọi Mai Phương ta sảnh đợi đi, anh cùng em đi ô tô ra đón”.
Hiểu Hân bất lực thở dài, cô biết không thể thay đổi quyết định của anh lúc
này. Cô nhấc máy gọi Mai Phương. Khôi Nguyên thấy cô nghe lời vậy liền
rất vui mừng, khóe miệng khẽ cong lên.
Thang máy vừa xuống tầng
hầm, Khôi Nguyên dắt tay Hiểu Hân thẳng ra xe của mình. Anh mở cửa trước của xe cho cô ngồi vào ghế phụ. Hiểu Hân ngồi xuống liền thắt dây bảo
hiểm ngay, cô sợ như tình huống lần trước anh quay sang thắt dâ
y giúp cô.
Thấy Hiểu Hân khẩn trương như vậy, Khôi Nguyên thấy buồn cười, nhưng anh dáng nhịn xuống để cô không cảm thấy xấu hổ.
Hiểu Hân bỗng bị thu hút bởi chiếc móc khóa trên ổ cắm điện của xe, khi Khôi Nguyên xoay ổ khóa khởi động.
“Chiếc móc khóa kia của tổng giám đốc từ đâu mà có vậy?” Hiểu Hân nghi hoặc nhìn Khôi Nguyên hỏi.
Khôi Nguyên quay sang nhìn cô cười, vừa nói vừa đánh tay lái cho xe chạy đi.
“Em nhận ra rồi sao? Mà anh không muốn em gọi anh bằng chức danh như những người khác ở nơi chỉ có riêng hai chúng ta đâu”.
Hiểu Hân phớt lờ lời anh nói, liền hỏi tiếp.
“Tại sao tổng giám đốc lại có nó?”
Khôi Nguyên nheo mắt nhìn Hiểu Hân.
“Em thật chẳng biết nghe lời, anh sẽ kiên trì dạy em đấy nhóc”.
Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên khó hiểu, trong lòng tự hỏi “sao bỗng nhiên anh ấy lại như vậy chứ, anh ấy muốn gì ở mình đây?”
“Vậy cái này là sao ạ?” Hiểu Hân chỉ tay vào móc khóa hỏi.
Khôi Nguyên vẫn nhìn thẳng đường lái xe, rồi nói.
“Em nhớ lần em đánh nhau với Lệ Chi hồi còn đi học không. Anh vẫn giữ nó từ hồi đó đến giờ”. Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp. “Em đừng đòi lại
nó, nó đã theo anh năm năm rồi, nó không muốn về với em nữa đâu”.
Hiểu Hân bật cười khi nghe anh nói vậy, nó chỉ là đồ vật thôi mà, anh nói như thể nó biết nói chuyện với anh vậy.
“Tôi không đòi đâu, tôi chỉ thắc mắc vì tôi không nhớ đã để rơi nó ở đâu.
Biết nó còn là tôi yên tâm rồi, tôi vẫn giữ một chiếc còn lại. Cái này
là do tôi và ông nội tự tay làm”.
“Hóa ra nó lại có ý nghĩa với
em như vậy. Cái này cũng có đôi, có cặp ư? Anh mừng là nó có thể tìm lại được nhau”. Trong lòng Khôi Nguyên còn một câu nữa mà anh chưa nói ra
“Anh mừng là đã tìm lại được em”.
Câu chuyện của họ bị cắt ngang khi xe tới đại sảnh. Mai Phương vui mừng leo lên xe tíu tít cười nói.
“Em chào tổng giám đốc! Hôm nay có chuyện gì vui mà anh lại mời chúng em đi ăn vậy?”
“Chào em! Hôm nay cũng không có gì đặc biệt. Từ lúc các em vào công ty đến
giờ, anh vẫn chưa mời các em đi ăn một bữa riêng nào cả”.
“Cảm ơn tổng giám đốc vẫn nhớ tới bọn em!” Mai Phương ngồi ghế sau, nhoài người lên nói.
“Các em từ sau không có người ngoài có thể gọi anh như trước cũng được”.
Khôi Nguyên nói với Mai Phương nhưng lại nhìn về Hiểu Hân đầy ý vị.
Mai Phương vô tư không để ý thấy.
“Vâng! Tuân lệnh sư huynh”.
“Hiểu Hân nhìn Mai Phương mà học tập đấy, đừng khách sáo với anh như vậy biết chưa?” Khôi Nguyên nhân thể vuốt nhẹ tóc Hiểu Hân
Hiểu Hân giận mà không thể nói được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Khôi
Nguyên. Đáp lại ánh mắt đó, Khôi Nguyên nháy mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên cười.
Khôi Nguyên không thể lay chuyển được ý của bà nội để chị gái anh đi thay,
nên anh đành phải tháp tùng bà nội và ba mình đến nhà hàng Hoàng Gia.
Đây là mối quan hệ về cả công việc nên anh khó mà từ chối được. Bà nội
anh đã sắp xếp cuộc hẹn lúc 7 giờ tối.
Đúng 7 giờ tối, gia đình Thùy Anh có mặt. Ông Tuấn Dũng bố của Thùy Anh